19 ngày quân ước sstruyen
Đọc truyện 19 Ngày của tác giả Quân Ước được cập nhật liên tục nhanh nhất và rất nhiều truyện hay khác đã hoàn thành về chuyện tình cảm động.
Ngày 13 tháng 5 năm 2015 anh và cô đối mặt, không ai nhường ai. Nam chính: Chung Hằng. Nữ chính: Hứa Duy. Bật mí chút là lần đầu anh chị nếm trái cấm là khi anh mới hơn 17, chị 18 ( hơn anh 7 tháng) 45 chương chính văn, 31 chương ngoại truyện nói về thời trung học tán con nhà
Ngày 20/2/1947, Bác Hồ vào thăm Thanh Hóa đã căn dặn: “Thanh Hóa phải trở nên một tỉnh kiểu mẫu phải làm sao cho mọi Học liệu Hỏi đáp Đăng nhập Đăng ký
Cứ mỗi lần ngày 19 tháng 6 trong năm lại tới, những người cựu quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa thường tổ chức đại lễ để tưởng nhớ tới người lính miền Nam một thời qúa khứ oai hùng chiến đấu trên bốn vùng chiến thuật, bảo vệ tổ quốc và gìn giữ an
Số: 19/CT-TTg. Hà Nội, ngày 24 tháng 4 năm 2020. CHỈ THỊ. VỀ TIẾP TỤC THỰC HIỆN CÁC BIỆN PHÁP PHÒNG, CHỐNG DỊCH COVID-19 TRONG TÌNH HÌNH MỚI. Dịch bệnh COVID-19 đã lan rộng tr ên toàn thế giới, làm hàng triệu người m ắ c, hàng trăm ngàn người tử vong, ảnh hưởng nghiêm tr
. 3. So sánh luật quốc gia và luật quốc tế Luật quốc tế Luật quốc gia: Trình tự xd pháp luật + Không do ai ban hành + Đc hình thànhthông qua sự thoả thuận của các quốc gia theo hai cách. 1969 về Luật điều ước quốc tế ký kết giữa các quốc gia thì điều ước
Vay Tiền Nhanh Cầm Đồ. Phương tiện nhanh chóng đi lướt qua trên đường, bên cạnh có mấy bác gái cầm giỏ đi chợ nói chuyện phiếm, xung quanh ồn ào không dứt, Hứa Duy không nghe thấy Chung Hằng nói chuyện. Cô ngẩng đầu nhìn anh, không tự chủ được sửng sốt một chút. Mặt Chung Hằng bị người ta đánh càng lúc càng đỏ hơn. Lúc anh cúi đầu, mi mắt có chút buông thõng, khóe mắt vẫn sưng đỏ, không còn hoàn mỹ như lúc trước, thậm chí còn có chút đáng thương. Hứa Duy cảm thấy nên nói gì mới phải. Trong lòng Chung Hằng cuồng loạn nửa ngày, cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, bị cô nhìn như vậy anh không thể kiềm chế được hơn nữa. "Em..." anh kích động cười nhẹ một tiếng, cảm thấy như vậy là quá rõ ràng, lại ho khan một cái, khắc chế im miệng. Hứa Duy thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt, cảm thấy hơi buồn cười, lại có một tia chua ra, ngần ấy lời dễ nghe đã có thể để anh cao hứng như vậy. Chung Hằng liếm môi một cái, "Hứa Duy." Hai chữ này phát ra, rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng lại không tiếp tục nói câu kế tiếp. Anh ngừng mấy giây, không thể nhịn được nữa khẽ vươn tay, dùng sức ôm Hứa Duy một chút. Xung quanh đều là người, Chung Hằng biết Hứa Duy không thích ở nơi nhiều người mà bày tỏ như vậy, rất nhanh đã buông tay. Anh dường như không biết phải biểu đạt thế nào, đành phải đem tất cả tâm ý vào chiếc ôm này, ôm xong cảm thấy chưa đủ, sợ cô không thể cảm nhận được, lại rất nhanh chóng chuyển sang cầm tay cô, nắm chặt im lặng không lên tiếng. Lúc buổi sáng, rõ ràng anh còn ở trên hành lang đối mắt với cô, dồn nén mọi tức tối hỏi "Em không thích tại sao còn muốn đáp ứng anh". Mà chỉ trong chớp mắt, anh lại thành dạng một Chung Hằng ngoan ngoãn, hoàn toàn không còn đức hạnh lúc cãi nhau giương nanh múa vuốt. Vừa ương ngạnh lại hay khó chịu, nhưng anh cũng chỉ là thiếu niên, tâm tư từng giờ từng phút đều bộc lộ rất chân thành, ngay thẳng. Hứa Duy cho tới bây giờ cũng không thật sự giận anh, lúc này trong lòng đã mềm hơn. Cô nhỏ giọng hỏi "Em gái nhỏ Lư Hoan tìm mấy người đánh anh?" "Không có mấy người." Chung Hằng cũng nhỏ giọng mắt của anh nhìn xuống gò má bị thương của cô, trong nháy mắt con mắt lại lạnh. Hứa Duy nhạy bén cảm giác được cảm xúc của anh thay đổi, lập tức nói "Em cái này không sao, hai ngày nữa sẽ tốt thôi. Chuyện em đánh nhau anh cũng không cần lo lắng, thầy giáo Trần sẽ không xử lý em đâu, nhiều nhất là kiểm điểm trên lớp thôi." Chung Hằng không nói chuyện, yên lặng gật đầu. Lúc này xe buýt tới. Hứa Duy lên xe, đã không còn chỗ ngồi, cô tìm vị trí bên cửa sổ, Chung Hằng cùng đi qua theo. Người trên xe nhiều nên ồn ào, Hứa Duy không nói, chỉ là lúc có người chen lấn tới sẽ dịch tới chỗ Chung Hằng. Trong đám người chen trúc, Chung Hằng thừa cơ hội nắm lấy tay cô, vừa xoa vừa nắm. Anh chỉ cúi đầu, lúc thì mở mắt nhìn Hứa Duy, không biết suy nghĩ cái gì. Qua ba trạm xe, Chung Hằng buông tay chuẩn bị xuống xe, Hứa Duy nói "Chờ một chút, ngồi tiếp một trạm nữa đi." Chung Hằng không rõ cho lắm, nghi hoặc nhìn cô. "Phía trước có công viên nhỏ, chúng ta đi tới chỗ đó chút đi." Chung Hằng sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu. Sau khi xuống xe, Hứa Duy đi ở phía trước. Chạng vạng tối nên công viên nhỏ không có người nào, chỉ gần đó có mấy người đang tản bộ. Bọn họ pho tượng đằng trước, đi về phía sau sườn dốc. "Ngồi chút đã." Hứa Duy ngồi xuống trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết là Chung Hằng đang thất thần cái gì, anh vẫn đứng ở đằng kia không nhúc nhích, chỉ là cúi thấp đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô. "Chung Hằng, " Hứa Duy vỗ vỗ làm mềm bãi cỏ"Ngồi chỗ này." Chung Hằng đem cặp sách ném qua một bên, thuận theo ngồi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi "Em nghĩ thế nào lại tới đây?" "Muốn theo anh nói chuyện trên trời." Hứa Duy quay đầu nhìn anh "Tâm sự việc ngày đó chúng ta cãi nhau." Cô nói câu này rất nhẹ nhàng, trong lòng Chung Hằng đột nhiên hơi giật mình một chút, anh cứng lại hai giây, bỗng dưng nhớ tới ngày đó cãi nhau thái độ của anh rất tệ, rất hung ác, không lựa lời nói, đối với cô quát loạn gọi bậy... Còn có cái gì nhỉ? À, còn vứt bọc sách của cô, đá thùng rác ngã lăn. Lần đầu tiên Chung Hằng bò từ bên trong sự giận dữ ra, bất tri bất giác tỉnh lại một chút Quá mất dậy đúng hay không? Ý thức được điểm này, ý thức của anh như bị người khác tát một bàn tay, mặt natf đều nhíu. Anh sống mười sáu mười bảy năm, lúc trước kết thù kết oán với người khác,cãi nhau quát tháo với cha anh, chưa từng ý thức được mình sai, bởi vậy lúc bực bội không chịu được chỉ có thể quát tháo, không mảy may để. Có lẽ hôm nay bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của Hứa Duy làm cho no bụng, lần đầu Chung Hằng nhìn rõ mọi việc, cảm thấy ngày hôm đó mình thật sự rất xấu xa."Mình không thể hung dữ với cô ấy, cô ấy là Hứa Duy, không phải là người khác." Trong đầu anh quanh đi quẩn lại câu này nửa ngày, cũng không biết là loại logic gì, không hiểu thấu thì dùng cái này để nhận biết. Hứa Duy không biết rõ trong lòng của anh đang diễn vở kịch gì, thấy anh rất lâu không ngẩng đầu, cho rằng cảm xúc của anh lại như lúc trước. "Chung Hằng, đừng không nói." Chung Hằng ngẩng đầu, bất thình lình mở miệng nói ra "Thật xin lỗi." Hứa Duy cảm thấy sửng sốt, ngoài ý Chung Hằng cũng hơi xấu hổ, anh không chút đứng đắn nói xin lỗi người ta, có lẽ cũng đã nói "Thật xin lỗi", nhưng khẳng định là không phải kiểu đa nghi thì cũng là qua loa châm chọc, hoặc là trò đùa. Lúc này không giống vậy. Ba chữ này nói xong hơi dừng lại một chút, cũng không còn lời nào khác. Anh hơi ngoảnh mặt, ngón tay chậm rãi níu lấy một cọng cỏ bên chân. Hứa Duy nhìn anh một hồi, nhẹ giọng hỏi "Vì sao anh phải xin lỗi?" "Anh mắng em." Anh nói. Hứa Duy gật gật đầu, tán đồng nói "Đúng là có hơi dữ tợn." Tay Chung Hằng nắm chặt cỏ, dừng một chút. "Ngày đó anh nổi giận, rất tức giận thì đi, có vài ngày không nói chuyện với em." Hứa Duy nhẹ nhàng nói "Nếu như không có chuyện ngày hôm nay... Chung Hằng, có phải anh một mực không để ý tới em không?" "Không phải!" Câu này Chung Hằng ngược lại là đáp rất cấp tốc, kiên quyết. "Vậy là như thế nào?" Như thế nào? Chung Hằng cũng nói không nên lời. Khi đó anh vừa tức vừa khó chịu. Hứa Duy dựa vào nét mặt của anh, bên trong suy nghĩ ra một điểm manh mối, hỏi "Chuyện của Vương Húc Nhượng anh đặc biệt khó chịu sao? Hay là, bởi vì em không cẩn thận nói giả thiết chia tay?" Chung Hằng nhìn cô chằm chằm một hồi. Mắt thấy ánh mắt anh lại có xu thế chuyển đỏ, trong lòng Hứa Duy lại hơi nghĩ lại, lập tức nói "Em biết, cả hai đều có." Cô vỗ vỗ chân của anh, cười "Nghe em nói, được chứ." Chung Hằng gật đầu. Hứa Duy nói rất chậm"Chuyện của Vương Húc Nhượng, mặc dù em cảm thấy không có gì, nhưng anh không vui, cho nên bây giờ em đã nghĩ, để cho thầy giáo Trần đổi chỗ thêm lần nữa thì không tốt lắm, nhưng em có thể đổi cho Lâm Ưu..." "Vậy vẫn là một bàn" Chung Hằng thốt ra, đối đầu với ánh mắt của Hứa Duy, anh dừng lại,giọng điệu hòa hoãn cứng nhắc "Đành vậy." Hứa Duy nhẹ nhàng thở ra. Chung Hằng liếc qua cô "Còn có." Còn có, em biết rồi, anh gấp cái gì. Hứa Duy thấp giọng nói "Câu nói chia tay kia, thật sự em không biết anh sẽ khó chịu như vậy. Nếu như em biết, em đã không nói." "... Không nói?" "Còn tiếp." Hứa Duy ho một tiếng, tới gần một chút"Chung Hằng, chúng ta thi cùng một thành phố đi thôi." Chung Hằng sững sờ. Mặt Hứa Duy ửng đỏ, nắm chặt tay anh đang nắm cỏ, nhỏ giọng nói "Người em muốn lấy, cuối cùng là anh." Câu nói này dường như là hứa hẹn. Hứa Duy trông cậy vào câu nói này, có thể làm người nào đó đang canh cánh trong lòng, nhanh tróng bình phục. Đáng tiếc, Chung thiếu gia bị khối bánh đường ngọt cực lớn và khoẻ này nện đến có chút váng đầu, dừng một lúc mới có thể hoảng hốt mở miệng "Về sau là bao lâu? Em nói rõ." "..." Quả nhiên là anh hỏi vấn đề này. Ánh mắt hàng thật giá lý trí nhìn ra, Hứa Duy đã hết sức rõ ràng, bất kỳ thời điểm nào cũng không nên reo lời nói bừa, có người nào mới có 16 tuổi đã quyết định chuyện cả đời? Nhưng người trước mắt này ngoan cố đợi đáp án từ cô. Anh tuổi trẻ nhưng lại hơi gầy, ngây thơ nhưng tràn đầy sức sống, cánh tay non nớt, mặt mày sạch sẽ. Trên mặt anh có vết thương sưng đỏ, nhưng vẫn cực kì đẹp trai. Không có lý do. Hứa Duy chỉ muốn dung túng tất cả nguyện vọng và chờ mong của anh. "Em suy nghĩ bao lâu?" "Anh quyết định?" Hứa Duy gật đầu. "Em nói chuyện có giữ lời không?" Vẫn là gật đầu. Chung Hằng tay tì lên bãi cỏ, đột nhiên tới gần Hứa Duy. Anh nửa quỳ một cái chân, lưng thẳng tắp, nhanh chóng gọn gàng mà ôm cô vào trong ngực. "Em dám đổi ý, cả một đời anh sẽ không để ý đến em." HẾT NGOẠI TRUYỆN 25________________________________Good night cả nhà, sắp đến những phần cuối của ngoại mới tới, dường như cũng nhắc nhở khoảng thời gian mình gắn bó với bộ truyện phẩm của chị Quân Ước là tác phầm mình edit đầu tay. Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng chữ của mình. Cảm ơn đã đóng góp ý kiến cho bộ truyện này. Cảm ơn đã theo dõi tới bây giờ. Mong rằng, mình sẽ gặp mọi người trong nhiều tác phẩm edit khác, chúc mọi người năm mới mạnh khỏe, bảo vệ mắt tốt nhé cả nhà. Happy New Year 2019!
____Nhan Hân nói "Chị Hứa Duy sẽ nhanh trở về, chờ một chút đi."Thạch Vân cười cười"Được vậy thì chờ một lát nữa, đợi chút nữa chúng ta...""Hứa...? Hứa gì cơ...?". Chung Hằng bỗng dưng mở khí buồn bực suốt một ngày, sau bữa cơm tối, cơn mưa ập ông các bà đi dạo bộ chạy vào đình nghỉ mát trú mưa, anh bảo vệ trẻ chạy nhanh vào phòng, lau nước mưa trên mặt, ngó ra ngoài, màn mưa bao phủ trời đất, che kín tầm nhìn, giống như nguyên cái túi đen úp trên đỉnh đầu."Cái thời tiết quái quỷ này!."Anh bảo vệ cầm khăn lau mặt xong, thoáng nhìn trong màn mưa có người chạy tới, vóc dáng gầy gầy, chiếc váy màu xanh sẫm ướt sũng, gần như bao bọc lấy cô. Trí nhớ anh ta rất tốt, chưa đợi người chạy tới mái hiên đã nhận ra ngay "Cô Hứa, mưa lớn như vậy cô không mang ô à?""Ừm."Tiếng mưa lớn át đi tiếng trả lời qua loa đáp bảo vệ lấy ô trong tủ dự phòng ra định đưa cho cô "Mưa quá lớn, cái ô này cô dùng trước đi...Ơ, cô Hứa?"Dưới mái hiên không có bảo vệ rướn người nhìn, trong màn mưa đen kịt, cô gái kia chạy vào toà nhà cửa số chín. Chân trời bỗng dưng có một tia sấm sét, ầm ầm. Người bảo vệ bỗng nhiên lui về sau lầm bầm "Cô Hứa này càng ngày càng kỳ lạ..."Tính nhẩm, từ một tuần trước trở về cô ấy hình như không chạm vào xe, đi ra ngoài thì bắt nhờ xe lạ thật! Xe cô ấy hỏng à?Mưa mùa hè tuỳ hứng lại vô năng, nhanh đến nhanh đi, đúng nửa tiếng là nước trong phòng tắm cũng Duy để trần thân thể đi ra ngoài, tóc ước sũng tuỳ hứng tán loạn trên vai. Cô cầm khăn trên bàn, lau khô cổ và ngực, xoay nửa bờ vai, nửa người da thịt trắng nõn hiện lên trong gương. Trong phòng yên tĩnh, đồng hồ thạch anh lẻ loi trơ trọi chầm chậm chạy, tíc tắc, tiết tấu đều đều đơn điệu mơ hồ có thể thôi miên người chuông đột ngột vang lên, Hứa Duy lấy lại tinh thần, đi tới cầm chiếc điện thoại trên ghế salon. Cuộc gọi đến là một dãy số, số trong Duy nhận điện thoại."Bé yêu!" giọng điệu rõ ràng, trung khí mười Duy không phản kia Lữ Gia vẫn nói tiếp "Mình nói rất to nha phóng viên... À không, đại tác giả Hứa, còn ở quê bầu bạn với mẹ không vậy? Không phải ngày kia lên đường à?"Hứa Duy bình tĩnh nói "Đã ở Giang Thành rồi.""Vậy làm sao không có động tĩnh gì, Wechat cũng không có thông báo, từ lần trước đi công tác trở về xong cậu liền mất hút."Hứa Duy xoa tay trong khăn, suy nghĩ nói tiếp như thế Gia " A, a " hai tiếng nói "Đúng rồi có phải cậu bán căn nhà ở khu Phổ Vân rồi không? Dương Anh nói tháng trước gặp cậu ở cục quản lý bất động sản, xảy ra chuyện gì vậy, cậu cần tiền gấp à? "Hứa Duy quả quyết từ bỏ, không nghĩ gì nữa thì Gia nói "Này, còn nghe không đấy?"Hứa Duy nói "Đúng, có chút việc. ""Chuyện gì?" Lữ Gia xuất thân là phóng viên, tránh không nổi có chút tò mò, sửa không được tính tra rõ ngọn nguồn. "Cậu sẽ không thực sự bán phòng, bán xe đến Ngu Khê định cư đấy chứ? Giang Thành mặc dù không thể so với thủ đô, nhưng dù sao cũng là thành phố lớn, ở thoải mái, chỗ dưới quê đó có gì hấp dẫn được cậu vậy?Hứa Duy nghĩ "Có thể là phong cảnh đẹp?""Thôi đi, tốt xấu gì cậu cũng làm biên tập hai năm, cái lí do đó đổi được rồi đấy." Lữ Gia căn bản không tin, sưu tầm dân gian gì đó đi đâu chả có, không cần thiết hàng năm đều phải đi một chuyến, huyện nhỏ kia từng là huyện nghèo có tiếng ở tỉnh, cho dù bây giờ thành khu du lịch sinh thái cũng không đáng để lưu luyến, huống chi mấy năm gần đây khai sáng, cái góc nhỏ ấy hỗn loạn, lên tin tức trên tỉnh mấy lần. Lữ Gia nói "Cậu thành thật khai báo, anh nào cướp mất hồn cậu rồi?""..." Thật sự không có cách nào để giao lưu. Hứa Duy xoay người xoa chân "Có chuyện thì nói, không có thì bãi triều.""Từ từ nào" Lữ Gia bị ép quay về vấn đề chính" Tớ định đem Nhan Hân cho cậu gặp một chút, là một cô gái lanh lợi, rất hoạt bát, thích hợp bầu bạn với cậu, nhưng mà ngày mai không có thời gian, tớ cho cậu số điện thoại của cô ấy, để cô ấy trực tiếp tìm cậu."Tuỳ cậu quyết định ".Hứa Duy bắt đầu lau tóc."Vậy cứ thế đi, giữ liên lạc, cuối tháng nộp bản thảo, cậu đừng có trốn đấy." Để điện thoại xuống, Lữ Gia cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghĩ nghĩ, phát hiện cô hỏi vấn đề gì Hứa Duy không hề trả rưỡi, ngoài cửa sổ là những ánh đèn mông lung. Hứa Duy đứng trước gương thử quần áo. Trong tủ, các quần áo hè đều thử qua một lần, cuối cùng chọn một chiếc áo thun, một quần ngắn và một chiếc váy, còn lại đều cất 13, tháng 7 trời nắng, buổi chiều nóng đến doạ người. Hứa Duy và Nhan Hân gặp mặt ở nhà ga. Nhan Hân có mái tóc ngắn, vóc dáng không cao, khuôn mặt như em bé, là Lữ Gia vừa nhận vào thực tập làm thợ quay phim, muốn đi Ngu Khê chụp ảnh. Cô ấy nhận ra Hứa Duy trước, vẫy tay chạy tới, kéo theo hành lý kêu ầm Hân tự giới thiệu tuổi tác, quê quán, trình độ, chuyên nghiệp. Cuối cùng thể hiện rất cao hứng khi cùng cô giáo Hứa học tập sưu tầm dân ấy nói chuyện nhanh nhẹn, cười lên đôi mắt híp lại, làm cho khuôn mặt lại càng tròn thêm, khiến cho tuổi tác bỗng giảm đi mấy Duy không thể không hỏi"Em mới có 24 à?""Cô giáo Hứa, là thật đấy ạ."Hứa Duy khoát khoát tay "Đừng gọi chị như vậy, chúng ta cùng đường mà thôi, tuỳ ý gọi đi."Nhan Hân đổi giọng gọi cô "Chị Hứa Duy."Sau khi lên xe, hai người nói chuyện phiếm. Nhan Hân đúng là hoạt bát, nhưng không ồn ào làm cho người khác chán ghét, cô ấy rất hiểu lễ xe cũng không yên tĩnh, chỗ ngồi phía sau có người mang theo em bé, một cặp song sinh, năm sáu tuổi, chơi rất vui vẻ ở lối đi chật Duy nhìn một chút, 2 đứa trẻ dáng dấp gần như giống nhau, không phân biệt được ai lớn hơn, ai nhỏ Hân hỏi cái gì Hứa Duy không nghe rõ "Ừm? ""...Khi đó, vì sao đột nhiên chị lại không làm tin tức nữa? ""À, nói về cái đó có chút phức tạp..." Âm cuối kéo dài hai giây, Hứa Duy dứt khoát nhíu mày, khuôn mặt lộ ra khó xử. Nhan Hân để ý, thức thời đổi chủ giờ chiều, tàu đến nhà ga Phong Châu. Phong Châu là địa cấp thị phía Nam của tỉnh, rất nhỏ, một khu hai huyện. Ngu Khê và Phong Châu giao nhau, cách nội thành Phong Châu không đến hai trăm cây số, năm trước trở thành huyện cấp thị về sau cũng đổi sang quyền quản lý của Phong này so với Giang Thành nóng hơn nhiều. Sau khi ra khỏi nhà ga, hơi nóng ập tới, người người đổ mồ hôi như Hân nhịn tiểu quá lâu, vội vàng tìm nhà vệ sinh, Hứa Duy đứng ở chỗ râm mát đợi cô, đối diện mới xây đô thị vật liệu xây dựng, một loạt nhà lầu, trên mặt tường nổi bật các loại gạch men sứ, quảng cáo sản phẩm phòng tắm, phong cách khoa trương, phía sau mới xây nhà trọ cùng khu biệt mắt vươn tới chỗ xa hơn, hình ảnh những ngọn núi, mơ hồ, khi ẩn khi Duy đứng một lúc, lấy điện thoại di động, mở máy thấy buổi sáng Hà Nghiễn gửi tin nhắn tới, bên trong có 2 dãy số. Đang chuẩn bị gọi, một tin nhắn mới đến."Ngoài nhà ga có một trạm xe buýt, đợi ở đó." Rất đơn giản, không kí tên. Đến từ số đầu Nhan Hân vệ sinh xong, Hứa Duy và cô ấy tới trạm xe buýt. Nhan Hân nhìn là muốn chờ xe buýt, không nghĩ đến sẽ có một chiếc xe hàng màu xám bạc, phía sau là một thùng hàng linh kiện kim sổ xe hạ xuống, anh chàng trẻ tuổi trông khá gầy ló đầu ra, nhìn hai bên một chút, ánh mắt nhìn tới hai cô gái đang đứng đó" Ha ha, hai chị từ Giang Thành tới phải không?Cho hỏi có chị Hứa không?"Nhan Hân nghi hoặc "Đúng vậy, anh là ai?""Em tới đón hai chị." Khi cậu ta cười lộ ra hai hàm răng trắng, lập tức mở cửa xe nhảy xuống. "Ông chủ nhỏ hôm nay không rảnh, phân công em tới đón, hôm nay trời nóng lắm, mau lên xe đi." Cậu ta tay chân nhanh nhẹn, vừa nói chuyện vừa đưa hành lý dựng ở bên cạnh hai cô mang ra phía sau xe, lại mở ra cửa ghế sau, còn mình thì ngồi vào chỗ Hân rất kinh ngạc "Chị Hứa Duy, bạn chị à?"Hứa Duy đánh giá cậu trai trẻ kia, không giải thích, thuận thế gật đầu. Xe hàng nhỏ từ nhà ga lái vào thành trai trẻ tên là Thạch Vân, 21 tuổi, người rất sáng sủa, trên xe nói dự định của cậu ấy, trước tiên đi đón ông chủ nhỏ, sau đó đưa các cô tới nhà nghỉ. Lái xe nửa giờ ngoặt vào khu thành cũ, ngoằn tới ngoằn lui, dừng ở khu cũ chưa được sửa chữa, ngõ nhỏ hẹp, hai bên có người bày bán dưa hấu, dưa ngọt, mấy cụ già cầm cây quạt phe phẩy chọn chọn lựa lựa, chặn hơn nửa đường, xe bán tải khó chạy vào Vân gọi một cú điện thoại, không ai nhận "Chuyện gì vậy..." cậu ấy cất di động vào trong túi, nhảy xuống xe nói"Chị, chị đợi một chút nữa, em đi gọi ông chủ nhỏ.""Được."Thạch Vân dọc theo hàng vỉa hè đi vào phố cũ. Nhan Hân tò mò nhìn ra ngoài cửa xe, các loại dưa hấu bày đầy một con đường, nhìn thấy mà thèm, cô quay đầu hỏi "Chị, chị khát không? Em đi mua một ít nước dưa hấu.""Chị đi mua cho."Nhan Hân thấy ngại" Vẫn là để em đi cho, chị ngồi một lát đi.""Chị đúng lúc cần mua những thứ khác, em đừng đi xuống."Hứa Duy cầm túi đi xuống, cô nhớ kĩ trên đường này có một cửa hàng trà sữa, đi mấy phút, đến nơi lúc đó lại phát hiện mặt trước của cửa hàng đã sửa sang lại, bây giờ là bán đồ trang sức, có mấy nữ sinh ra vào chọn dây cột tóc. Hứa Duy cảm thấy ít nhiều có chút thất vọng, đứng nửa ngày, đi đến tiệm tạp hoá đối diện"Có bán kẹo bạc hà không?"Người đàn ông trung niên ngồi ở kệ hàng, dời mắt từ trên màn hình di động, đưa tay cầm một phong kẹo ném qua "Ba đồng rưỡi." Hứa Duy trả tiền, bóc một viên thả vào miệng, tới ven đường bán hoa quả mua nước dưa xe, Nhan Hân vừa gửi một đoạn tin nhắn, ngẩng đầu nhìn thấy người gọi là Thạch Vân đã trở vể, bên cạnh còn có một người đàn ông, vóc dáng cao to, ít nhất cao hơn Thạch Vân một cái đầu, mặc áo thun màu đen, đeo ba lô, phía dưới mặc quần đùi màu lam dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân thẳng tắp, rắn chắc, khoảnh cách này nhìn sang, thấy rất nhiều lông chân rậm rạp hơ hơv.Thạch Vân vừa đi, vừa chỉ"Anh, xe ở kia."Đến bên cạnh, đi nhanh mấy bước, xích lại gần cửa sổ xe " Chị, đây là ông chủ nhỏ của chúng em.... Ơ còn có chị nữa đâu?""Đi mua đồ uống rồi."" À." Thạch Vân mở của xe giới thiệu nói "Đây là cô Nhan.""Đừng kêu cô Nhan nữa." Nhan Hân ló đầu ra, chào hỏi người đàn ông kia "Chào anh, em là Nhan Hân, mọi người gọi tên em là được.""Chung Hằng." Giọng nói trầm đứng ở đầu xe không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Nhan Hân, rõ ràng là đang dò xét. Ánh mắt đen láy, ánh nhìn lãnh đạm, vô cùng sắc bén, đương nhiên làm cho người khác có cảm giác không ôn cần quan sát ba giây có thể đưa ra kết luận, người này tốt nhất không nên chung đụng. Nhưng mà dáng dấp cũng tốt. Nhan Hân Vân nói với Chung Hằng "Cô Hứa đi mua đồ rồi."Nhan Hân nói "Chị Hứa Duy sẽ nhanh trở về, chờ một chút đi."Thạch Vân cười cười "Được vậy thì chờ một lát nữa, đợi chút nữa chúng ta...""Hứa...? Hứa gì cơ...?". Chung Hằng bỗng dưng mở mắt Nhan Hân vượt ra xa, thấy người phía sau "Thấy chưa, về rồi kìa!"Hai người đều quay tầm mắt thình lình xuất hiện đầu của một chú chó, Nhan Hân nghẹn họng nhìn trân trối, tập trung nhìn kĩ - Được lắm, trên lưng Chung Hằng không phải là ba lô, đó chính là một chú chó Husky!~~HẾT CHƯƠNG 1.
Thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, nam ngỗ nghịch, nữ học giỏi. Edit Mọi học sinh trong trường đều biết răng vào năm đó học lớp 11, mọi người đều biết Chung thiếu gia chơi bời lêu lổng lại có ngày bị thu phục. Không chỉ vậy mà anh cùng con gái nhà người ta hẹn sẽ cùng thi tới thành phố phía Nam. Từ nay như hình với bóng, về sau cô điền nguyện vọng nộp đi miền Bắc, vừa vào đại học lập tức đá anh ngay. Ngày 13 tháng 5 năm 2015 anh và cô đối mặt, không ai nhường ai. Nam chính Chung Hằng Nữ chính Hứa Duy Bật mí chút là lần đầu anh chị nếm trái cấm là khi anh mới hơn 17, chị 18 hơn anh 7 tháng 45 chương chính văn, 31 chương ngoại truyện nói về thời trung học tán con nhà người ta của Chung thiếu gia.
Cùng đọc truyện 19 Ngày của tác giả Quân Ước tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, nam ngỗ nghịch, nữ học học sinh trong trường đều biết răng vào năm đó học lớp 11, mọi người đều biết Chung thiếu gia chơi bời lêu lổng lại có ngày bị thu phục. Không chỉ vậy mà anh cùng con gái nhà người ta hẹn sẽ cùng thi tới thành phố phía nay như hình với bóng, về sau cô điền nguyện vọng nộp đi miền Bắc, vừa vào đại học lập tức đá anh 13 tháng 5 năm 2015 anh và cô đối mặt, không ai nhường chính Chung HằngNữ chính Hứa Duy Bật mí chút là lần đầu anh chị nếm trái cấm là khi anh mới hơn 17, chị 18 hơn anh 7 tháng45 chương chính văn, 31 chương ngoại truyện nói về thời trung học tán con nhà người ta của Chung thiếu gia.
____Ánh mắt Hứa Duy từ phần gáy của anh dời xuống, xuyên thấu qua nếp gấp của áo thun mỏng, tựa hồ đã thấy cơ lưng rắn chắc, trượt xuống là lưng dưới và mông, bị quần màu lam che lấp, chỉ bắp chân có thể nhìn Duy lật một trang của quyểb sổ, ở trang thứ tư mở đầu viết một hàng chữ nhỏ, ngòi bút dừng lại một lát, tiếp tục viết. Có người gõ cửa. Hứa Duy khép quyển sổ, cất lại vào trong cặp, đứng dậy đi mở. Nhìn thấy người ở trước cửa, thật là ngoài ý muốn. Không nghĩ tới người đến là anh. "Không có nước nóng à?" "Ừm." Hứa Duy lui một bước, để anh bước vào. Chung Hằng tiến vào phòng vệ sinh, vặn vặn vòi nước, dòng nước xả xuống, anh thử nhiệt độ. Hứa Duy tựa ở cửa nhìn bóng lưng anh. Không gian chật trội mấy mét vuông, anh dáng người cao lớn, khom người điều chỉnh, chân trái có chút khuỵu xuống, nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa. Cảnh tượng này nhìn cũng quen mắt. Có lần nghỉ hè, bọn họ từng ở qua đêm ở bên ngoài, tắm rửa được một nửa thì mất nước nóng, Hứa Duy trùm khăn tắm ngồi xổm một bên nghỉ ngơi, nhìn Chung Hằng giày vò nửa ngày, cố gắng làm cho nước nóng chảy ra. Khi đó, anh mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng cũng cao, nhưng rất gầy gò. Không giống như hiện tại. Ánh mắt Hứa Duy từ phần gáy của anh dời xuống, xuyên thấu qua nếp gấp của áo thun mỏng, tựa hồ đã thấy cơ lưng rắn chắc, trượt xuống là lưng dưới và mông, bị quần màu lam che lấp, chỉ có thể nhìn thấy bắp chân. Hứa Duy liếc nhìn, nghĩ đến có phải nên tẩy bớt lông hay không? Nhưng đôi chân này có bao nhiêu mạnh mẽ thì cô rất rõ ràng. Anh trước kia học thể dục rất lợi hại, đại hội thể dục thể thao thi đấu điền kinh vĩnh viễn luôn đứng thứ nhất, từ một trăm mét đến ba ngàn mét, mỗi năm không ai chạy qua anh. Đến đích, một đám nữ sinh chạy tới đưa nước cho anh. Anh chỉ nhận của cô."Xong." Chung Hằng quay đầu, đối diện với ánh mắt của Hứa Duy, anh khững lại, cách một giây ánh mắt thay đổi "Cô để ý - thứ biến thái gì thế?."Anh ngữ khí rất nhạt, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo. Hứa Duy đương nhiên sẽ không thừa nhận. "Không có gì."Cô chững chạc đàng hoàng đi đến, xoay người đưa tay, dòng nước giội lên mu bàn tay. Đúng là nóng lên. Hứa Duy nói với anh "Cám ơn." Anh cao hơn cô rất nhiều, Hứa Duy nói chuyện với anh vô ý thức đứng thẳng người. Khoảng cách kéo gần lại, khuôn mặt cô trắng nõn ở ngay trước mắt, cặp má mập mạp trước kia không còn nữa, nhìn giờ có chút gầy, lộ ra đôi mắt càng to hơn. Góc độ này, bên phải đuôi mắt của cô có nốt ruồi cực nhỏ thấy được rất rõ ràng. Chung Hằng liếc qua cô, nhàn nhạt một câu "Tôi là ông chủ." Ngụ ý là chuyện này là thuộc bổn phận của anh ấy, không phải giúp cô, tiếng cám ơn này anh không nhận. Hứa Duy cười một tiếng, nói"Thế sao anh không lấy tiền phòng của em vậy." Câu nói này không biết có tính là khích anh không, giọng nói của Hứa Duy một mực rất bình tĩnh. Nói đúng ra, từ ban ngày gặp đến giờ, biểu hiện của cô vẫn luôn như vậy, không biểu lộ rõ ràng ra là cảm xúc gì. Cả khi tại Ánh Trăng Ven Sông bị Lâm Ưu mắng, cô cũng như vậy, chỉ có anh ngốc đến mức cho là cô sẽ khóc. Lâm Ưu hung hãn như vậy, đối với Hứa Duy cũng không nỡ nói lời ác độc. Trong phòng những bạn học cũ nhìn thấy Hứa Duy chỉ có kinh ngạc. Mà Triệu Tắc một giây đồng hồ sau liền tiếp nhận Hứa Duy đột nhiên trở về. Tất cả mọi người đều trải qua cuộc sống của mình, một người bạn trung học đột nhiên trở về đối bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Không có ai để ở trong lòng. Chung Hằng cúi đầu cười gằn một tiếng, không nhìn cô, đem lời Triệu Tắc nói ném qua "Dù sao cũng là bạn học cũ." Hứa Duy gật đầu "Đúng thế." Nước nóng còn đang chảy, xông qua ngón tay của cô, ào ào. Chung Hằng không cảm xúc gì nói "Cô tắm đi, tôi đi xuống." Gặp mặt đến nay, anh lần đầu tiên dễ nói chuyện như vậy. Hứa Duy đáp "Được." Nhan Hân hơn chín giờ tối mới trở về. Cô không trở về phòng ngay,tới gõ cửa phòng Hứa Duy mở cửa, một cốc trà sữa đưa qua. "Chị." Nhan Hân ló cái đầu, nhìn cô cười "Mang cho chị đó, uống rất ngon.""Cám ơn." Hứa Duy đón lấy "Vào trong ngồi chứ?" "Được." Hứa Duy ngồi trên giường, Nhan Hân cầm túi máy ảnh tới để trên tủ đầu giường. Cô chưa tắm rửa, không tiện ngồi trên giường, kéo ghế ngồi ở bên cạnh. Mỗi người uống một cốc trà sữa. Hứa Duy hỏi cô đi chỗ nào chụp cảnh đêm. Nhan Hân nói "Đi sông Thanh Lan, chỗ ấy có chèo thuyền, em đi lên ngồi, chụp chút cảnh hồ." Hứa Duy nói "Nơi đó rất đẹp." Nhan Hân nhìn cô một chút, thử thăm dò hỏi "Chị, em nhớ chị không phải là người Phong Châu." "Không phải, chị là người Nghi Thành, chị từng học ở đây." Nghi Thành ở phía bắc, tới gần tỉnh lị Giang Thành. Nhan Hân như có điều suy nghĩ gật gật đầu "Xem ra em nhớ không lầm, vậy sao chị tới Phong Châu học vậy." "Bà ngoại chị trước kia ở chỗ này." Nhan Hân tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hơi kinh ngạc "Cho nên khi đó chị chọn Ngu Khê là địa điểm hỗ trợ giáo dục để thi tuyển nghiên cứu sinh? Cách Phong Châu rất gần." "Em chuyện này cũng biết?" "Đương nhiên" Nhan Hân cười nói, "Trường cũ lấy chị làm tuyên truyền, lý lịch của chị trên trang web của trường có thể nhìn thấy được, ngay tại cột cựu học sinh nổi tiếng, em lúc ấy muốn thi nghiên cứu sinh, còn bấm vào xem." Hứa Duy nói "Chị ngược lại không chú ý lắm." Nhan Hân còn nói "Nhưng mà về sau em chưa từng thấy chị về trường học nghiên cứu sinh nữa, sao chị bỏ vậy." "Cũng không có lý do gì cả, chẳng qua là không muốn đi học." Hứa Duy đem chủ đề dời đi chỗ khác "Em chuẩn bị lúc nào đi Ngu Khê?" "Lúc nào cũng được, chị chừng nào thuận tiện thì đi." Dừng lại một lúc, cô ấy mỉm cười với vẻ hơi lém lỉnh "Chị, hôm nay có phải là bạn học của chị không, chắc là muốn tụ tập phải không? Không bằng ở thêm hai ngày nữa cũng được." Hứa Duy từ chối khéo ý tốt của cô ấy"Hôm nay tụ tập qua rồi, nếu như em không có chuyện khác, ngày mai chúng ta đi." "Nhanh như vậy sao? Cũng được, chúng ta ngồi xe gì đi, em hôm nay có nghe qua, bến xe có xe buýt tới đó, cũng có tư nhân mở lái xe van, đương nhiên, đón xe đi cũng có thể." "Cái này không vội, ngày mai rồi quyết định, em về trước tắm rửa rồi ngủ đi." "Vậy được." Không biết có phải vì ngủ ở trên xe một giấc không mà ban đêm Hứa Duy ngủ cũng không tốt, rạng sáng bốn giờ đã tỉnh, cổ họng phát khô, cô sờ soạng nhấp một hớp nước lạnh, tìm kẹo bạc hà ngậm một viên, nằm đến sáu rưỡi. Rửa mặt đánh răng chỉ mất mười lăm phút. Nghĩ nghĩ, vẫn là nên trang điểm một chút, kẻ lông mày, đánh ít phấn, không thoa son môi. Sáng sớm không khí tốt, nhiệt độ cũng thích hợp. Hứa Duy mặc váy đen suông, cảm giác lãnh đạm. Xuống lầu không thấy Triệu Tắc, ngôi ở quầy lễ tân là tiểu Chương, nhìn thấy cô, cười một tiếng "Chào buổi sáng.""Chào buổi sáng." Hứa Duy đi tới hỏi "Chỗ này các cậu cung cấp bữa sáng không?" Tiểu Chương nói "Không cung cấp cái này ạ, dì Trần nấu cơm năm ngoái về quê rồi, không ai nấu cơm, bọn em hủy bỏ phục vụ cái này." "Không ai nấu cơm, vậy các cậu ăn cái gì?" "Bọn em tự ăn tạm gì đó, có khi gọi thức ăn bên ngoài, có đôi khi Triệu ca nấu cháo, có đôi khi tâm tình của ông chủ nhỏ tốt thì sẽ làm sủi cảo, anh ấy làm sủi cảo là tuyệt nhất." Tiểu Chương nói đến đây lộ ra giọng điệu chào hàng thịt heo nhà mình rất tốt"Không phải em nói ngoa, ông chủ nhỏ của bọn em điểm này thật sự là ngoài dự liệu, ai biết anh ấy là một người đàn ông lại còn biết làm sủi cảo, chị đừng nói, anh ý gói hoa văn còn rất tinh tế, ngày nào chỉ cần là anh gói sủi cảo, hiệu giặt ngay sát vách có mấy cô gái đánh mũi thính như cún chạy sang ăn vặt, da mặt ai cũng dày, chấm mút đến nghiện, em xem chừng đây không phải là ăn sủi cảo, ngược lại là muốn ăn ông chủ nhỏ." "Thật sao." Hứa Duy cười ra tiếng" Anh ấy biết làm sủi cảo?""Ừm, không lừa chị đâu." Tiểu Chương nhỏ giọng nói "Thế này vậy, đợi chút nữa em khuyến khích Triệu ca, để ông chủ nhỏ hôm nay làm sủi cảo, chị ăn là biết liền, ai ăn là muốn gả.""Được, cậu khuyến khích đi." Hứa Duy phất phất tay "Tôi ra ngoài ăn sáng trước." Cô đi ra ngoài, còn chưa tới cổng, một con chó xám trắng chạy tiến đến, nhào tới chân Duy giật mình, nhận ra là con chó bị bệnh hôm qua. Bên ngoài một tiếng quát to, gọi "Cá Chạch!" Nhưng mà Cá Chạch thiếu gia không nể tình chút nào, giống như không nghe thấy, chuyên chú quấn lấy Hứa Duy cọ cọ bắp chân, còn hé miệng khẽ cắn váy cô, chân trước nhảy dựng lên, cố chấp đòi ôm. Chung Hằng mặt đen. Tiểu Chương cười đến mức ngả tới ngả lui "Ai ui, không được không được, thiếu gia lại động dục, thấy mỹ nữ liền đi không nổi nữa, thì phải làm sao đây!" Cá Chạch phối hợp vẫy đuôi. Chung Hằng tới kéo lại dây thừng, kéo nó Chạch tức giận đến muốn chết, phát ra tiếng ô ô bất mãn."Thằng nhóc khốn." Chung Hằng mắng một tiếng, hỏi Hứa Duy "Không có sao chứ." "Không có việc gì." Hứa Duy đi đến sờ đầu Cá Chạch một cái, Cá Chạch lập tức ôn thuận, cái đuôi lắc nhanh ba trăm sáu mươi độ xoay tròn. Tiểu Chương cười đến đau bụng "Mẹ nó chứ, con hàng này muốn lên trời ạ, chị Hứa, chị nhanh đi ra ngoài, không lại không kịp ăn sáng, Cá Chạch đây là muốn đem chị về ổ đó." Hứa Duy nghe theo đề nghị, nói với Chung Hằng "Em đi ăn sáng." "Ừm." Chung Hằng ôm Cá Chạch, đi về phía cửa sau. "Chung Hằng." Hứa Duy gọi anh. Chung Hằng quay đầu. "Hôm nay em đi Ngu Khê." Hứa Duy nói "Giữa trưa đi." ~~~~~ HẾT CHƯƠNG 5
Thể loại Thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, nam ngỗ nghịch, nữ học học sinh trong trường đều biết răng vào năm đó học lớp 11, mọi người đều biết Chung thiếu gia chơi bời lêu lổng lại có ngày bị thu phục. Không chỉ vậy mà anh cùng con gái nhà người ta hẹn sẽ cùng thi tới thành phố phía nay như hình với bóng, về sau cô điền nguyện vọng nộp đi miền Bắc, vừa vào đại học lập tức đá anh 13 tháng 5 năm 2015 anh và cô đối mặt, không ai nhường chính Chung HằngNữ chính Hứa Duy Bật mí chút là lần đầu anh chị nếm trái cấm là khi anh mới hơn 17, chị 18 hơn anh 7 tháng45 chương chính văn, 31 chương ngoại truyện nói về thời trung học tán con nhà người ta của Chung thiếu gia.
19 ngày quân ước sstruyen