đọc truyện kết hôn sai lầm
Câu 6: Đọc đoạn trích và trả lời câu hỏi: Bấy giờ có giặc Ân đến xâm lược bờ cõi nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua lo sợ, HOC24. Lớp học. Lớp học. Tất cả Lớp 12 Lớp 11 Lớp 10 Lớp 9 Lớp 8 Lớp 7 Lớp 6 Lớp 5 Lớp 4 Lớp 3 Lớp 2 Lớp 1
Hôn Nhân Sai Lầm - Chương 48. Những chuyện không vui đều đã qua, tôi không ngờ được rằng mình lại có thể dễ dàng nhận được sự thông cảm và chúc phúc của người lớn hai bên như thế, thế này có được xem là khổ tận cam lai không? Tôi từng nhiều lần gọi điện cho
Chương 98: Ngoại truyện 6: Hoàn toàn văn - Ví dụ như, anh gặp em rồi; Chương 97: Ngoại truyện 5: Nuôi con hằng ngày (4) Chương96:Ngoại truyện5:Nuôi con hằng ngày(3)-Chúng ta sinh con gái đi; Chương 95: Nuôi con hằng ngày (2) - Sinh mệnh của anh hướng về Em
Đọc Truyện Cố Tiên Sinh, Ngủ Ngon Full - Hoàn Thành của tác giả Cô Mộc Song,chương dịch ra nhanh nhất và chất lượng nhất chỉ có duy nhất tại thichdoctruyen.com C5 - Chương 5- Sai lầm lớn trong cuộc đời 4 ngày trước. Boss Hung Dữ - Ông xã kết hôn đi - Full (Trọn Bộ 36
Tác phẩm: Trọng sinh sau ta cùng bạn gái cũ kết hôn Tác giả: Thị Nguyên Thuần Tổng download số: 194 phi V chương tổng điểm đánh số: Tổng số bình luận: 3436 Số lần bị cất chứa cho đến nay: 8746 Số lần nhận dinh dưỡng dịch: 4995 Văn chương tích phân: 188,846,432 Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận
Đọc miễn phí bộ truyện Hôn Nhân Sai Lầm Chương 27 và cập nhật các chương tiếp theo của bộ truyện Hôn Nhân Sai Lầm tại truyenonline123.com. Hôn Nhân Sai Lầm Chương 27 "Tình cảm bất hòa?" Chị rõ ràng không thể chấp nhận, "Em và Hàm Đông không phải luôn rất tốt sao
Vay Tiền Nhanh Cầm Đồ. Âu Vũ Thanh bị chặn ở trên cầu, chạng vạng năm sáu giờ, đúng thời điểm giao thông thành phố như cái giếng phun, mặc dù cây cầu lớn bắc qua sông đã được phân làm nhiều luồng song tình hình giao thông vẫn chẳng khá khẩm hơn, vào giờ này, chỉ cần một chiếc xe trên cầu nảy sinh vấn đề, cả dòng xe cộ phía sau đều bị đình theo xe phía trước nhích lên từng thước từng buồn bực, anh hạ cửa kính xe xuống một chút, gió sông lập tức lùa gió mang theo ít nhiều khí thu, dường như từ trong mưa tới, thấm lạnh, cuốn theo cả ít hơi nước, phảng phất trên mặt anh, anh thấy cơ thể mình đã hạ nhiệt, nhưng trong lòng vẫn nôn nóng như ép bản thân bình tĩnh Tiểu Tinh có lẽ sẽ chẳng vui vẻ gì khi thấy anh, anh cần chuẩn bị tinh thần. Song, anh không thể để cô tiếp tục nói “Âu Vũ Thanh, em muốn ly hôn với anh”, những lời ấy mà cứ nhắc đi nhắc lại, có khi sẽ trở thành sự thật, anh không thể để cô có cơ hội nói thế nữa, nếu cô còn dám, anh sẽ lập tức chặn miệng cô lại, cho đến cô không thể nói nổi suy nghĩ miên man, cuối cùng xe cũng thông, anh xuống cầu, hướng về trung tâm thành phố mà tiến vào khu nhà cho gia đình cán bộ thị ủy, trời đã sập tối, khu nhà này có diện tích khá lớn, nhưng dù anh có nhắm hai mắt lại vẫn có thể dò được phương hướng, đây cũng là nơi anh lớn lên từ Hạ Tiểu Tinh ở khu Bắc, còn nhà anh ở khuNam, chỉ cách nhau mấy trăm khi kết hôn anh đã nghĩ, có lẽ từ rất lâu về trước anh đã bị Hạ Tiểu Tinh để ý, chỉ là khi đó anh không biết cô mấy vòng, đi đến dưới lầu nhà Hạ Tiểu Tinh, hơn bảy giờ, tiểu khu nhà nhà sáng đèn, trong không khí mơ hồ có hương cơm thoảng qua, không biết từ bếp nhà nào, vẳng ra tiếng xào rau “lạo xạo lạo xạo”, lọt vào tai anh lại cảm thấy vô cùng dễ cửa xuống xe, anh ngẩng đầu nhìn về ban công lầu bốn, ánh đèn vàng ấm áp, tương tự màu của ánh đèn nhà họ trước kia. Đó dường như là màu của Hạ Tiểu bước đến trước cửa chống trộm, ấn chuông lầu bốn, không đến một lát sau đã có tiếng trả lời “Ai thế?” Là tiếng của Từ Thục đáp “Mẹ, là con.” Từ Thục Vân lập tức ấn công tắc mở cửa “Vũ Thành à, mau lên đây.” Anh thấy mình có phần may mắn, những lúc thế này, có mẹ vợ quả là một việc không vào cửa anh liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hạ Tiểu Tinh, cô đứng cạnh bàn, đang bày biện thức ăn, bộ dạng hình như mới từ phòng bếp đi ra. Anh làm như không thấy, nói chuyện với mẹ Thục Vân bảo anh “Vũ Thanh, con rửa tay đi rồi ăn cơm.” Anh đáp lời rồi đi rửa tay, miệng kín đáo nhếch lên một chút, anh đến thật khéo, vừa đúng lúc ăn là phong cách của Hạ Tiểu Tinh ba mặn một canh, toàn món anh quen thuộc, canh rong biển nấu tôm khô, nhạt đến độ có thể làm nước uống, anh ăn cũng đã quen, ngẩng đầu nhìn Hạ Tiểu Tinh ngồi đối diện, cô đang dùng đôi mắt lạnh băng nhìn anh, anh cũng nhìn cô chằm thân? Ai đồng ý với đầu, anh nói chuyện với mẹ vợ, Từ Thục Vân cho là anh tới đón con gái, nói với Hạ Tiểu Tinh “Tiểu Tinh, con đi với Vũ Thanh đi, mai hẵng về đây.”Hai người đều sửng sốt, Âu Vũ Thanh biết mình đã nói bậy nói bạ, giương mắt nhìn Hạ Tiểu Tinh, ánh mắt vừa chạm, Hạ Tiểu Tinh tức khắc chuyển tầm mắt đi nơi khác “Không cần đâu mẹ, anh ấy gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian lo cho con, ăn cơm xong anh ấy sẽ đi.”Từ Thục Vân tin lời con gái, nhìn về phía con rể “Vũ Thanh, gần đây công việc bận lắm sao? Mỗi lần đến đều đi ngay.”Anh mở miệng định nói, Hạ Tiểu Tinh lại nhìn anh “Chẳng phải có người đang đợi anh sao? Anh ăn nhanh lên rồi đi.” Nói xong lại múc một muôi canh cho lòng anh nhất thời dâng lên một ngọn lửa vô Tiểu Tinh, càng lúc càng biết mắt, anh đặt bát cơm xuống “Mẹ, con muốn nói Tiểu Tinh vài lời.” Nói xong, lập tức đứng lên giữ chặt tay Hạ Tiểu Tinh, kéo cô đi về phía phòng ngủ của Tiểu Tinh thử rút tay ra nhưng không sao thoát được, sợ bị mẹ nhìn ra điểm khác lạ, chỉ đành để anh kéo vào phòng qua cửa, Âu Vũ Thanh ấn cô lên tường “Có người đang đợi anh? Ai đang đợi anh cơ? Em nói xem. Còn nữa, ai đồng ý ly thân với em?”Hạ Tiểu Tinh đã sớm đoán được sẽ bị anh kiềm giữ nên không hề phản kháng, chỉ mở miệng nói chuyện “Việc này còn phải ưng thuận sao? Chúng ta chỉ còn thiếu bước trực tiếp lo liệu thủ tục ly…” Lời còn chưa nói xong, miệng cô đã bị Âu Vũ Thanh chặn lấy. Anh thô lỗ hôn cô, ngậm chặt môi cô rồi dùng lực xông vào, mút lấy, quấn lấy, một lúc lâu sau mới buông cô Tiểu Tinh từ trong rối loạn tỉnh táo lại, trên mặt thoáng ửng đỏ “Âu Vũ Thanh, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô đã cho anh tự do, trở về nhà mẹ đẻ, nếu như thế không gọi là ly thân thì cái gì mới là ly thân?Âu Vũ Thanh nhìn đôi môi hồng phấn của cô, giọng có phần khàn khàn “Anh không muốn ly hôn! Còn nữa, em mượn tiền ai thì mang trả lại đi.”Hạ Tiểu Tinh trừng mắt nhìn thẳng vào anh “Thể diện đối với anh quan trọng đến thế sao?”Âu Vũ Thanh không trả lời, anh không phải vì thể diện, mà chính là không muốn ly hôn, nhưng anh sẽ không giải thích, anh chỉ biết dùng hành nhắc lại một lần nữa “Anh không muốn ly hôn!” Ngoại trừ câu đó, anh nói không ra lời, tựa hồ anh chỉ có thể nói được mỗi câu trong mắt Hạ Tiểu Tinh chầm chậm trào ra sự bi thương, anh nhìn thấy vẻ thương tâm của cô từng chút từng chút chồng chất, cuối cùng biến thành một tầng hơi nước, tích tụ làm đôi mắt cô nhòa đi, anh biết không được rồi, anh cần nói gì đó, nhưng anh vẫn không thể mở Tiểu Tinh nói “Được, em thành toàn cho anh, tạm thời không ly hôn, nhưng, em không cần tiền của anh. Chúng ta cứ tách ra như thế, đợi đến lúc anh kiếm đủ thể diện, chúng ta đi làm thủ tục. Có điều anh nhớ kỹ, cho dù tới khi đó, ly hôn cũng là em nói chứ không phải Âu Vũ Thanh anh đề nghị trước.” Nói đến câu cuối, âm điệu của cô đã thay Vũ Thanh không ngờ rằng cô lại nói vậy, cảm thấy trong lòng buồn bực, dường như rất khó chịu, vậy mà mở miệng lại chỉ kêu lên ba tiếng “Hạ Tiểu Tinh!”Không phải như thế, ý anh không phải thế này, nhưng, vì cái gì anh nói không ra Tiểu Tinh nhìn anh, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bi thương, anh bỗng kéo cô vào trong ngực, dùng sức ôm thật chặt. Anh sẽ không nói, chỉ có thể ôm cô như vậy, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, anh cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cũng rất mềm mại, tay vòng quanh thắt lưng cô, nhẹ nhàng siết chặt, cô ở trong vòng tay anh , anh bỗng nhiên không muốn buông ra, cứ như vậy mà ôm cô Tiểu Tinh từ trong lồng ngực anh giãy ra, kéo cửa, ra khỏi phòng ngủ. Từ Thục Vân đang thu dọn bát đĩa trên bàn, Hạ Tiểu Tinh đỡ lấy rồi vào phòng bếp, ở lì đó không Thục Vân đưa anh ra đi xuống dưới lầu, ngửa cổ nhìn lầu bốn, tâm tình có phần nặng tại biện pháp tốt nhất có lẽ là nhanh chóng chuẩn bị xong nhà, sau đó sớm đón cô đi khu nam, trở về nhà mở cửa cho anh, nhìn thấy con trai ít khi về nhà thì mặt mày mừng rỡ, vội hỏi anh đã ăn chưa. Anh cúi đầu đổi giày, trả lời đã ăn rồi, ngẩng đầu thấy Âu Lam Lam đi ra từ phòng bếp, tay vẫn còn ướt, hình như vừa rửa bát quăng túi xuống ghế “Trùng hợp thế, em cũng ở đây à?”Mẹ giải thích với anh “Lam Lam mang sang hơn chục con cua rất to, cha con cao hứng, uống vài ngụm rượu, đi ngủ mất rồi. Còn mấy con nữa trong nồi, vẫn còn nóng, lấy cho con nếm thử nhé.” Nói xong liền vào phòng thu, đúng là thời điểm cua ngon Lam Lam giũ giũ tay, đi về phía anh “Anh, sao muộn thế này mới về?” Anh quay đầu nhìn cô “Có chuyện gì sao? Kịp gặp em còn gì.”Âu Lam Lam đến gần sát anh, bỗng dưng hạ thấp giọng “Quyên Tử vừa mới rời đi.”Âu Vũ Thanh sửng sốt, Âu Lam Lam thận trọng nhìn anh chăm chú, cố nắm bắt nét mặt anh “…Kỳ thật, mười con cua kia là Quyên Tử mua, cô ấy không cho em nói với bác trai bác gái.”Âu Vũ Thanh mày hơi nhíu lại, yên lặng hai giây mới nói “Lần sau đừng để cô ấy làm vậy nữa.” Dứt lời liền tránh ánh mắt Âu Lam Lam, đi về phía Lam Lam lại tiến vào theo anh, Âu Vũ Thanh quay đầu lại trừng mắt với cô “Anh đi vệ sinh, em theo vào làm gì?”Âu Lam Lam nhìn anh, sắc mặt có phần thần bí “Anh, nhà của Hạ Tiểu Tinh đã nộp lên trên, hai người hiện tại không ở chung chứ? Mấy hôm trước, có một người con trai trên đường đuổi theo vợ anh tặng hoa, ngay bên ngoài siêu thị ở cửa Bắc, em với Quyên Tử đi qua, vừa lúc nhìn thấy.” Nói xong, bèn nhìn lại Vũ Thanh đang rửa tay, động tác chợt khựng lại vài giây, nhưng rồi tiếp tục kéo khăn lau tay, giống như tùy ý hỏi “Em có nhìn nhầm không? Anh ta trông thế nào?”Âu Lam Lam kề sát vào anh, giọng nén xuống vô cùng thấp “Không nhìn lầm đâu, Hạ Tiểu Tinh nổi bật như vậy, em nhìn lầm sao được, nhiều người khác cũng thấy. Một anh chàng rất đẹp trai, thấp hơn anh một chút, nhưng nhìn có vẻ thật lòng, luôn chặn Hạ Tiểu Tiểu Tinh không buông, cuối cùng bị cô ấy đá một cái, lại giống như kẻ ngốc, cứ đứng trên đường không nhúc nhích, một mực nhìn theo vợ anh đi xa.”Thấy Âu Vũ Thanh hơi ngây người, cô ngừng một chút “Em có phần thương cảm cho anh chàng kia, cố gắng của anh ấy làm người ta thấy đau lòng.” Sắc mặt Âu Vũ Thanh chợt biến, nói với cô “Em năm nay đã hai tám tuổi rồi, còn không mau mau kiếm chồng đi.” Nói xong, đẩy cô ra, bước khỏi Lam Lam sau đó về nhà luôn, lúc từ biệt anh còn nghiến răng nghiến lợi, anh chỉ làm như không phát hiện, cúi đầu ăn ở cạnh nhìn anh ăn, anh bỗng nhiên ngẩng đầu “Mẹ, sau này đừng cho Quyên Tử tùy tiện đến đây.”Bà Âu sửng sốt, lập tức hiểu ý con trai “Mẹ biết.” Rồi lại bất đắc dĩ cười “Con bé toàn đi cùng Lam Lam, mẹ không thể không cho nó vào.”Âu Vũ Thanh cúi đầu không Tiểu Tinh không thích đến nhà anh lắm, thời gian mới kết hôn còn hay sang, có hai ba lần đến nhà anh tình cờ gặp Ngô Quyên, sau đó cô không nhiệt tình đến đây nữa. Có một lần còn thật khéo, hai người bọn họ vừa vào cửa liền thấy Ngô Quyên từ trong phòng anh đi ra, Hạ Tiểu Tinh làm như không thấy, trò chuyện với mẹ chồng không đến hai câu rồi lấy cớ cần về nhà mẹ đẻ, một mình rời đó anh không mấy để ý đến cảm nhận của cô, đến giờ hồi tưởng lại mới thấy đáy lòng có phần ê ở lại nhà mình, lại một đêm không ngon giấc, nửa đêm ngồi dậy rút điếu thuốc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến lời Âu Lam Lam “…nhìn có vẻ rất thật lòng, …cuối cùng bị cô ấy đá một cái, lại giống như kẻ ngốc, cứ đứng trên đường không nhúc nhích, một mực nhìn theo vợ anh đi xa.”Giác quan thứ sáu nói cho anh biết, người này, chính là người đã cho Hạ Tiểu Tinh vay Tiểu Tinh trước nay luôn là đứa trẻ thích mơ mộng, sống trong thế giới đồng thoại của riêng mình, thế giới thực của cô rất nhỏ hẹp, chẳng có mấy người, ngoại trừ cha mẹ thì chỉ còn anh, bạn cũng chỉ có một là Hứa Thanh Lan, anh nghĩ không ra ai có thể cho cô mượn một trăm đàn ông này là từ nơi nào mà ra?Sáng sớm chưa đến bảy giờ anh đã chào cha mẹ rồi ra cửa. Thần sắc cha không tốt lắm, anh biết là liên quan đến việc ông tạm thời bị cách chức, nhưng anh không biết động viên ông thế nào nên đành chẳng nói không lái xe đến công ty mà chỉ đi vài trăm mét, dừng xe bên con đường mà Hạ Tiểu Tinh khi ra ngoài phải đi này anh mới hiểu vì sao hôm qua mình phải đổi xe với Long Huy, có lẽ trong tiềm thức, anh đã sớm dự liệu chính mình sẽ lén quan sát Hạ Tiểu hơn một giờ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Hạ Tiểu rưỡi sáng, mặt trời mới nhô lên một chút, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên người cô, cô từ đầu kia đường đi tới, sắc mặt có phần nghiêm túc, nhưng vẫn thanh lệ động lòng người khó diễn tả. Anh luôn luôn thừa nhận cô là mỹ nữ, lần đầu tiên thấy cô, anh đã cho rằng cô ỷ vào mình xinh đẹp mà có phần không biết trời cao đất dầy, khí đó, trong lòng anh có ý nghĩ sẽ giáo huấn nhiên, ba năm, anh đã đánh cho sự tự tin của cô tiêu tan gần Hạ Tiểu Tinh không còn nụ cười rạng rỡ ở trước mặt, anh chợt cảm thấy mình sai lầm rồi, cô là một đứa trẻ thích bám người, đúng ra anh nên để cô làm trẻ con, anh không nên buộc cô trưởng đi tới cách anh vài mét nhưng không để ý tới mấy chiếc xe ven cô đã đi xa một đoạn, anh lặng lẽ khởi động khỏi cửa tiểu khu, cô băng qua đỗ xe ở ven đường nhìn theo con đường lớn rộng vài chục mét, xe tải, xe hơi, chạy tới chạy lui, xe nào cũng đi rất Tiểu Tinh đứng bên trong vạch phân cách đường, thấy có khoảng trống, chạy hai bước, lại đột nhiên phát giác có xe chạy tới quá nhanh, cô vội dừng xe kia phóng tới, dao động hai bên một chút, sượt qua người Âu Vũ Thanh chợt siết chặt lại, cứ như bị một bàn tay vô hình hung hăng nhéo một cái, khoảnh khắc đó, trong mắt anh chỉ thấy người phụ nữ sang đường bậy bạ kia cùng chiếc xe lao về phía băng qua đường cái, đi về phía trạm xe buýt cách đó không tay nắm chặt tay lái của anh rốt cuộc cũng buông lỏng ra, lại bỗng nhiên dâng lên một nỗi kích động, anh muốn xông qua đường, bắt lấy người phụ nữ kia, đem cô trói chặt lại.
Ngôn Tình Nguồn aishihouse; facebook Trà Hoa Chuyện; Translator Amy 166,750 Đang cập nhật 183545 12/09/2021 truyện ngược he Đánh giá từ 16 lượt Trên đời luôn luôn có một loại tình yêu như vậy .Khi tôi yêu anh thì anh không thương tôi, khi tôi yêu người khác , anh lại luyến tiếc tôiKết Hôn Sai Lầm của tác giả Si Mộng Nhân là câu chuyện xoanh quanh tình yêu của ba người Âu Vũ Thanh – Hạ Tiểu Tinh – Diệp PhongGiới thiệu truyện ngôn tình hayNếu Âu Vũ Thanh là giấc mộng về một người đàn ông thành đạt , lịch lãm trong mộng của bao cô gái thì Diệp Phong như một làn gió mang đến hương vị ngọt ngào ngây ngất lại hết sức nhẹ nhàng của tình người đàn ông này cùng yêu Hạ Tiểu Tinh … và họ cùng khiến cô trưởng Hạ Tiểu Tinh yêu chồng mình – Âu Vũ Thanh 10 năm thì Diệp Phong cũng yêu cô suốt 8 năm …Hạ Tiểu Tinh cố chấp trong tình yêu với Âu Vũ Thanh bao nhiêu thì Diệp Phong lại cuồng dại với cô bấy nhiêu …Âu Vũ Thanh – Anh chậm chạp nhận ra tình cảm của mình, khi ấy vợ anh cũng đã bắt đầu dao động … Nhưng anh còn may mắn, vì anh có được hôn nhân hợp pháp, anh có được sức khỏe, anh có được sinh mạng … để bên cô lâu người đàn ông này cùng với bao biến cô cuộc đời đã đưa Tiểu Tinh – một cô gái sáng sủa hoạt bát nhưng hết sức nũng nịu, dần dần trưởng thành, trở thành người phụ nữ cứng cỏi độc lập.
Rời khỏi tiểu khu hoa viên ở ngoại ô thành phố, Hạ Tiểu Tinh lái xe về nhà. Ánh nắng mùa thu rọi vào khiến cô có chút hốt hoàng, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh cô gái mang thai kia cùng gương mặt của đường nhận được điện thoại của Từ Thục Vân, hỏi cô có lấy được tiền không, cô chỉ trả lời “Mẹ, con sẽ giải quyết.” Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc than ai oán xen lẫn trách móc, cô lặng lẽ nghe một lúc rồi ngắt điện có phần thương cảm cho mẹ, hơn một tháng nay bà đã phải trải qua đủ mọi ấm lạnh của nhân gian còn nhiều hơn cô. Những người trước kia bợ đỡ nịnh hót cha, giờ đây đối với cô giả bộ không quen biết, họ hàng thân thích ngày trước lễ tết chẳng bao giờ vắng mặt, bỗng dưng khi cần điện thoại đều không nhấc máy. Huống chi cha còn làm ra chuyện như vậy, nếu để bà biết cô gái kia đang mang thai bảy, tám tháng, bà làm sao chịu đựng trăm vạn, biết kiếm đâu ra? Cô trong đầu thầm nghĩ vấn đề lý mà nói, lúc này người cô nên xin giúp đỡ nhất, hẳn là Âu Vũ Thanh, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông sắc mặt lúc nào cũng lạnh như băng cùng bản hợp đồng hôn nhân kia lại khiến cô không muốn mở miệng với sản của bọn họ phân định rõ ràng chẳng khác gì người lạ, Âu Vũ Thanh ngoài ba ngàn sinh hoạt phí đưa cho cô mỗi tháng, chưa bao giờ anh nói cho cô biết anh có bao nhiêu tài sản. Đồ đạc hai người cũng được chia rất rõ ràng, của anh, của tôi, trên bề mặt đều như dán cái nhãn vô hình. Tới giờ phút này, Hạ Tiểu Tinh dù không muốn cũng phải thừa nhận, Âu Vũ Thanh đối với cô mà nói, chính là một người xa chí so với người lạ còn không nhớ lại cách so sánh tàn nhẫn của anh, nói quan hệ giữa cô và anh là khách làng chơi với con vịt, kiểu quan hệ như vậy, cô có thể mở miệng thỉnh cầu anh sao?Khi qua siêu thị, Hạ Tiểu Tinh dừng xe đi vào. Hôm nay là ngày Âu Vũ Thanh cố định trở về, mỗi tuần thứ hai tư sáu, nếu không vướng tình huống đặc biệt, anh đều nhất định về nhà, đây là giao hẹn khi kết Vũ Thanh nghiêm chỉnh tuân thủ ước định, trừ khi đi công tác xa, ba ngày này, anh đều về vậy không theo giờ giấc cố thời gian mới kết hôn, Hạ Tiểu Tinh luôn chuẩn bị chu đáo đồ ăn chờ anh, nhưng thường xuyên không đợi được. Anh luôn luôn có việc bận. Chẳng hạn, đồng nghiệp thất tình, muốn anh cùng uống rượu. Hay, anh còn công việc chưa hoàn thành, nhưng qua điện thoại cô lại nghe rõ mồn một có người hô “Vũ Thanh, đến lượt cậu xuất bài.”Sau đó cô dần dần bị buộc phải tiếp nhận sự thật này, không còn chờ mong anh đúng giờ trở về cùng nhau ăn cơm. Nhưng thứ hai tư sáu mỗi tuần, cô vẫn chuẩn bị đồ ăn ngon chờ anh, thỉnh thoảng Âu Vũ Thanh đói bụng trở về, cô cứ như trúng xổ số, dù đã ăn một mình, cũng vẫn cùng anh ăn lần ra cô rất lười, cũng không thích nấu cơm, những ngày Âu Vũ Thanh không về nhà, cô hoặc là ăn ở ngoài, hoặc là ăn qua loa bát mỳ, thậm chí hai quả táo là có thể xong hai nhớ có một lần, Âu Vũ Thanh đột nhiên về nhà vào ngày đáng lẽ anh không phải về, Hạ Tiểu Tinh đang ngồi trước máy vi tính với đống kí tự giữa căn phòng tối om, nghe thấy tiếng đóng cửa, đi ra khỏi thư phòng thấy anh bước vào nhà, liền giật mình đứng ngây trong phòng không nấu cơm, trừ đồ uống trong tủ lạnh, chẳng còn cái gì ăn cùng cô đành ra ngoài mua một ít thức ăn đóng hộp Vũ Thanh có vẻ cũng không đói, chỉ ăn một chút, ngược lại cô đem toàn bộ cơm cùng thức ăn anh chưa động đũa chén sạch. Âu Vũ Thanh ngồi bên kia bàn, nhìn cô như đang như thể tinh tinh, miệng bật ra một câu “Em đói đến thế cơ à?” Cô còn đang mải ăn, phồng má thuận miệng đáp “Hai ngày qua chỉ ăn sáng”. Hôm đó cô không cần đi làm, lại không muốn ra khỏi cửa, mải mê gõ văn bản quên cả giờ giấc, cũng quên luôn cảm giác đói nói đã thấy ánh mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô, đang từ xem tinh tinh biến thành xem yêu ấy cô rất muốn kêu với anh một câu “Chị đây trước khi lấy anh chưa từng bị đói! Lần nào anh trở về chẳng được hầu hạ ba món mặn một món canh? Hôm nay là tại anh vi phạm cái qui định dở hơi kia, tự dưng tập kích bất ngờ!”Cô đương nhiên không nói ra, Hạ Tiểu Tinh một mực nỗ lực làm vợ hiền, học nấu cơm, học may vá, tuy chẳng dễ dàng gì nhưng cuối cùng cũng học nay, cô không biết Âu Vũ Thanh có trở về ăn cơm chiều hay không, song giờ cô đã chẳng muốn gọi điện cho anh, anh muốn về thì về, không về thì thôi, nhưng nếu hôm nay anh không trở lại, cô không biết lần tiếp theo nấu cơm cho anh là ngày nào còn ngôi nhà này, hôn nhân của bọn họ liệu còn tiếp tục được sao? Cô không biết, thật sự không thể nào biết đến nhà trước tiên là mở tủ quần áo, hai ngày nữa sẽ phải chuyển đi, cô còn rất nhiều đồ đạc cần thu dọn. Từng chồng một, cô mang quần áo của Âu Vũ Thanh ra mặt trời dần tắt, nhìn đồng hồ đã năm giờ, cô ra khỏi phòng ngủ đi vào là ba món mặn một món canh đơn giản, đồ ăn phức tạp cô làm không nổi, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy thứ rau dưa theo mùa, canh thì quanh năm suốt tháng ba loại không đổi, không phải canh cà chua thì là canh rong biển, không thì lại là canh trứng nấu hôm nay là rong biển nấu chóng chuẩn bị xong, Hạ Tiểu Tinh theo thói quen nhìn sang đồng hồ treo tường ở phòng khách, cô chỉ đợi cùng lắm đến bảy giờ, nếu khi ấy Âu Vũ Thanh vẫn chưa về, cô tự ăn một lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của Âu Vũ bước một, không nhanh không chậm, vững chãi rõ ràng, tương đồng với con người của anh, chín chắn, trầm ổn điềm vốn luôn nghe được tiếng bước chân của anh, cho dù cô đang làm gì cũng cỏ thể lập tức biết được, người đang lên lầu, là không ra mở cửa thay Tiểu Tinh không nhớ rõ ngày cô bắt đầu không mở cửa cho anh là khi nào. Cõ lẽ là tháng thứ bảy sau khi kết hôn, hay là tháng thứ tám, chỉ nhớ có một ngày, cô tự dưng cảm thấy tiếng khóa cửa chuyển động “lách cách” là âm thanh tuyệt mỹ nhất trên đời, tựa như đang nói… “Anh đã về”, ba tiếng này thực sự là câu nói hay nhất, ấm áp nhất thế ngày đó trở đi, cô không còn ra mở cửa cho anh Vũ Thanh đóng cửa, thay dép lê. Hạ Tiểu Tinh nhìn anh, bình thản nói “Rửa tay đi rồi ăn cơm”, sau đó trở lại phòng bếp xới Vũ Thanh rửa sạch tay đi ra, hai người mặt đối mặt ngồi lẳng lặng ăn cơm, chỉ nghe thấy tiếng muôi sứ thỉnh thoảng đụng vào chén canh, chẳng ai mở miệng nói chuyện, tạo thành sự im lặng khác ra không lâu trước kia còn không phải như do Hạ Tiểu Tinh luôn miệng ríu rít như chim sẻ, chuyện trên trời dưới đất đều đem ra nói, lúc mua thức ăn thấy người ta cãi nhau, có con chim trên lan can tùy tiện đi bậy, đủ mọi thứ chuyện. Đôi khi, cô còn đột nhiên im lặng, ngạc nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Âu Vũ điểm lần đầu tiên làm thế, Ân Vũ Thanh cơ hồ lấy làm lạ, lập tức hỏi cô “Làm sao thế?”Hạ Tiểu Tinh giương ra vẻ mặt ngại ngùng, lúng ta lúng túng nói “Trên mặt anh… có hạt cơm.”Âu Vũ Thanh ánh mắt chợt lóe lên, rất nhanh nâng tay vuốt một vòng xung quanh miệng, nhưng chẳng sờ thấy hạt cơm nào, giương mắt nhìn Hạ Tiểu Tinh, cô vẫn vô tội mở to mắt dõi theo một điểm nào đó trên mặt anh. Anh lại nhấc tay kiểm tra nữa, hoàn toàn chẳng thấy gì, Hạ Tiểu Tinh vẫn như cũ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cứ như quả thật trên mặt anh đang dính hạt rốt cuộc đứng dậy đi vào toa lét soi giây đồng hồ sau anh quay lại, thấy Hạ Tiểu Tinh lấy tay che mặt cười đến gập người, nghe thấy tiếng ghế anh ngồi xuống, tiếng cười lại càng to, khiến anh hận không thể đem mặt cô dúi vào bát hôm đó Hạ Tiểu Tinh lại chủ động trêu chọc anh, khiến anh lần đầu tiên phải dùng biện pháp mạnh với cô, cho đến khi cô cầu xin tha thứ mới chịu buông tha. Cứ cách hơn một tháng cô lại đùa giỡn với anh như vậy, riết thành quen, hiển nhiên mặc kệ cô, nhưng sau vẫn không chống đỡ được ánh mắt kinh ngạc không chớp cứ nhìn mình chằm chằm của cô, cuối cùng nhịn không được sờ lên mặt một cái. Hạ Tiểu Tinh lại giống con gà mái vui vẻ cười khanh khách, làm anh tái xanh cả đó anh nhất quyết không mắc lừa cô nữa. Anh tự nói với mình, dù trên mặt quả thật dính cơm cũng kệ xác nó, tuyệt đối không động tay. Nhưng Hạ Tiểu Tinh vẫn hồn nhiên đùa bỡn anh như thế, cách một hai tháng lại trêu chọc anh một lần. Có lần anh làm mặt lạnh hỏi cô “Làm thế thú vị lắm à?”Hạ Tiểu Tinh híp mắt cười, nói với anh “Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?”Anh không phải cá, cho nên anh trước sau không hiểu nổi trò tự biên tự diễn của cô rốt cuộc có gì vui đó yên lặng thế này, suy cho cùng rất bất Vũ Thanh đặt đũa xuống, ngồi thẳng người nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, cô vẫn cúi đầu im lặng ăn cơm. Từ khi cha cô xảy ra chuyện, cô không còn trêu đùa anh lần nào nhiên anh lại cảm thấy mất mát, Hạ Tiểu Tinh giả ngây giả dại kia, chẳng thấy bóng dánh đâu giác được Âu Vũ Thanh đang nhìn mình, Hạ Tiểu Tinh chầm chậm ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều không có biểu cảm gì. Hạ Tiểu Tinh từ từ mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh “Âu Vũ Thanh, căn nhà này không thể ở được nữa, em phải đem nó hoàn trả. Quần áo của anh em đã giúp anh xếp vào vali, còn những đồ đạc khác, anh tự thu dọn đi, chắc cũng chẳng có mấy, tối đa một vali là đủ, ngày mai anh lúc đi nhớ mang theo, nhưng để chìa khóa lại để em đem Vũ Thanh lúc này mới chú ý tới trong phòng khách quả thật có một chiếc vali, sững sờ một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Hạ Văn Cường xảy ra chuyện, anh không đến mức bất ngờ như Hạ Tiểu Tinh, nhà bị thu hồi cũng là điều trong dự Tiểu Tinh khóe miệng nửa cười, nói tiếp “Nhà này với anh vốn chẳng khác gì khách sạn, như thế cũng tốt, đồ đạc của anh thu dọn một lát là xong, còn lại đều là đồ của em, chắc phải tìm công ty dọn nhà đến xử Vũ Thanh nhìn vào gương mặt cô “Những thứ đó, em định dọn đến đâu?” Anh cố ý thêm vào mấy từ “những thứ đó”, mà không hỏi thẳng, em định dọn đến đâu? Nếu Hạ Tiểu Tinh không tự miệng nói ra trước, anh tuyệt đối sẽ không trực tiếp họ là vợ chồng, hiện tại lại có cảm giác như chim đang bay lại đem mỗi con quẳng vào một Tiểu Tinh cúi đầu, trong lòng lộ nụ cười sầu thảm, anh đúng là vẫn không muốn mở miệng nói câu “Có muốn dọn sang chỗ anh không?”. Kỳ thật, dù Âu Vũ Thanh chỉ khách sáo nói thế, cô cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho anh “Không cần đâu, ở chỗ anh bên đấy không tiện, cách chỗ làm của em quá xa.”Ngẩng đầu, cô gắng gượng không cho mình biểu lộ sự đau lòng, nhưng giọng nói đã hơi khàn khàn “Ngoài nhà mẹ ra, em còn biết đi đâu?” Nhà của anh, cho tới giờ chưa từng là nhà của cô, anh không cho cô chìa khóa, cũng luôn từ chối cô đến cuối cùng vẫn không cam tâm, cô rốt cuộc chẳng thể kìm được mà hỏi “Anh không cho em tới chỗ anh còn gì? Như thế này, chúng ta không cần ngày ngày giáp mặt nhau, chẳng phải anh sẽ sống thoải mái hơn sao?”Âu Vũ Thanh từng không chỉ một lần cắn răng nói với cô “Nếu mỗi ngày đều phải sống cùng cô, tôi thà chết còn hơn.” Còn nhớ lần đầu tiên anh nói với cô như vậy, là sinh nhật của cô sau khi kết hôn không bao lâu, ngày đó cô ép anh đi cùng cô cả ngày, buổi tối thổi nến xong, khi cô đem kem bơ trét lên mặt anh, anh liền hung tợn nói những lời đến giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt chán ghét đó của Vũ Thanh không nói gì, chỉ nhếch khóe môi nhìn cô. Anh trước kia, đối với cô rất tàn nhẫn. Hạ Tiểu Tinh tuy đáng giận, nhưng tính trẻ con ương ngạnh của cô cũng có chừng mực, một khi đã tự hạn chế, không hề tùy hứng, trái lại làm người ta nảy sinh vài phần yêu cần nói đều đã nói, Hạ Tiểu Tinh đứng lên, đem bát đĩa trên bàn xếp lại, bưng vào phòng bên bồn nước, mắt cô ửng đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ mặt dày mặt nói “Em là vợ anh, em đương nhiên phải đi theo anh.” Nhưng, ba năm trôi qua, Hạ Tiểu Tinh hiện tại đã không còn là Hạ Tiểu Tinh ngu muội không biết trời cao đất dày trước kia. Cô đã dần học cách tiếp nhận hiện thực. Chẳng hạn như, trái tim của anh, cô vĩnh viễn không thể bước vào, ngược lại càng cố xông vào, lòng cô càng dần dần bị anh làm nguội ra, chẳng cần đến năm năm, chỉ cần ba năm, người đàn ông này đã dùng sự sắt đá cùng sự lạnh lùng vô tình của mình dạy cô trưởng ngạnh, ích kỷ, tình yêu đâu phải cứ cho là được nhận, cho dù chiếm đoạt được, cũng vẫn không thuộc về cô.
Nửa đêm khi Hạ Tiểu Tinh tỉnh giấc, bỗng thấy trên giường đã có thêm một người nữa. Âu Vũ Thanh đưa lưng về phía cô, lặng yên ngủ không một tiếng động, khoảng giường ở giữa ngăn cách hai người có khi đến gần hai thước*.Anh trở về từ khi nào, cô lại không hề phát hiện sửng sốt một lúc lâu, bởi vì hôm nay không phải ngày Âu Vũ Thanh về nhà, lẽ ra là ngày cũng không phải mỗi ngày đều về nhà. Ngôi nhà hiện tại đang ở là quà cưới của cha mẹ Hạ Tiểu Tinh, gần khu phố trung tâm, mà nơi Âu Vũ Thanh công tác ở tận khu mới xây dựng bên kia sông, cách đây một giờ chạy xe, anh một tuần đến bốn ngày ngủ bên đấy. Ở đó Âu Vũ Thanh có căn hộ riêng của nay anh bỗng nhiên lại về không báo trước, hai tuần gần đây đã mấy lần như thấy đầu hơi đau nhức, Hạ Tiểu Tinh mới nghĩ đến liệu có do uống thuốc dị ứng hay không, vốn chỉ định uống một viên, không biết sao lại uống đến hai viên. Hầu hết các loại thuốc dị ứng đều làm người ta thèm ngủ. Cô không phủ nhận trong một khắc nào đó, trong đầu có ý niệm coi thuốc dị ứng như thuốc có thể chất dị ứng, đặc biệt mẫn cảm. Ngày hôm qua trận gió đầu thu thổi về, lá cây cả vàng lẫn xanh bay toán loạn, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống còn bảy, tám độ, lúc trời sẩm tối, trên chân và mu bàn tay của cô đã nổi lên rất nhiều nốt như u giờ các nốt ngứa đã biến mất, chắc là tác dụng phụ cũng tới, hai viên thuốc dị ứng, rốt cuộc đã có tác lẳng lặng nhìn Âu Vũ Thanh, trong phòng tối như mực, dưới tấm rèm cửa sổ mơ hồ hắt ra một chút ánh sáng, anh nằm nghiêng sát cạnh giường, tấm lưng kia, giống với mấy năm trước khi cô đi du lịch , từ cửa sổ tàu hỏa trông ra màn đêm núi Kỳ Liên, nhấp nhô trùng điệp, tựa như gần ngay trước mắt, ngay ngoài khung cửa sổ, nhưng kỳ thực, lại xa xôi không thể chạm lặng lẽ đứng nay trăng dường như rất sáng. Cô cẩn thận không quấy nhiễu đến Âu Dương Thanh, cho dù cùng ngủ trên một chiếc giường, anh với cô vẫn vô cùng xa cách. Đôi khi từ trên người anh, cô rốt cục đã hiểu thấu hàm ý thật sự của câu “gần trong gang tấc, xa tận chân trời”.Lần theo tủ quần áo, vách tường, cô rón rén đi vào phòng khách. Đứng bên cửa sổ gần mặt đất, cô do dự một lát, cuối cùng cố lấy dũng khí kéo tấm rèm ra, một tiếng “roạt” nhỏ vang lên, ánh trăng tựa như dòng nước, lập tức tràn ra khắp ô cửa thủy tinh là bóng đêm thăm thẳm, cô lại không hề thấy sợ thời khắc ba giờ đêm khuya khoắt vốn là kẻ nhát gan. Do trước đây đọc một chuyện xưa, trong đó kể rằng có một cô bé, nửa đêm rời giường đi kéo rèm cửa sổ, không ngờ ở ngoài khung cửa thấy một cô gái giống mình như đúc đang nhìn cô chằm chằm. Từ đó về sau cô luôn sợ mở rèm cửa sổ buổi tối. Câu chuyện kia, cô không biết kết thúc, đến giờ vẫn chẳng rõ cô bé kia rốt cuộc ra áo khoác, cô mở cửa ban công đứng hút thuốc. Ánh trăng vằng vặc, trận gió đầu thu hôm qua đã đem không khí ô nhiễm trong thành phố cuốn trôi, để lại một khoảng phố phường trong lành, cô nhìn thấy trên tay mình một làn khói nhẹ lượn lờ hướng về phía trước. Hạ Tiểu Tinh không nghiện thuốc lá, hút thuốc trước nay đều là đùa chơi, sau khi kết hôn, biết Âu Vũ Thanh ghét trên người cô có mùi khói thuốc, cô càng tránh xa thuốc lá. Nhưng, gần đâu cô lại bắt đầu do là từ khi biết cha bị tổ chuyên án Ban thanh tra kỷ luật tuyên bố “Song quy”*, bắt đầu bị cách ly, thẩm tra suốt Văn Cường, phó Thị trưởng thành phố C phụ trách phát triển đô thị, vì tham ô nhận hối lộ số tiền lớn, đã bị cơ quan kiểm sát theo qui định phê chuẩn lệnh bắt kết hôn cô đã mang máng cảm giác cha có vấn đề, chỉ dựa vào tiền lương của cha và mẹ, làm sao có thể tặng cô căn hộ xa xỉ ở khu phố trung tâm phồn hoa làm quà cưới, sau đó còn tặng cả một chiếc xe hơi, nhưng nghĩ cha đường quan lộ gặp thời, cô cũng lười nghĩ tự những đứa trẻ được cha mẹ che chở bao bọc, Hạ Tiểu Tinh lớn lên trong mật ngọt. Cô không biết mình là con gái của cán bộ cao cấp, ngoài cấp trung ương hay trên địa phương, còn lại cô không cho rằng là quan to. Nhưng cô thừa nhận bản thân mình có vận số không tệ, đã cho cô một người cha tốt. Người cha này không chỉ cho cô một công việc có thu nhập ổn định mà không gò bó, không cần mỗi ngày đúng giờ đi làm, còn mang đến cho cô người đàn ông cô yêu đối với cô gần như là muốn gì được nấy. Thậm chí ngay cả lúc cô vì Âu Vũ Thanh mà cả kỷ nghỉ hè cơm nước không màng, cha lập tức tức vỗ ngực cam đoan với cô “Cha nhất định sẽ làm cho cậu ta cưới con, cha nó là nhờ cha một tay đề bạt lên, chú nó trong tay có hai công trình đang chờ cha ký tên, nhà đấy sao dám giở mặt chống đối với nhà ta.”Tuy rằng sau này cô biết, bố chồng cô vì một lần lên chức cuối cùng, chú của Âu Vũ Thanh để có được dự án xây dựng đường bộ và nguồn vốn vay ngân hàng đã liên kết lại buộc anh đáp ứng cuộc hôn nhân này, song cô cũng không cảm thấy người nhà anh là kẻ nịnh nọt, bợ chung qui có khác gì loại hôn nhân bị sắp đặt thời xưa, cô đã tự nhủ, nếu là một trăm năm trước, nam cưới nữ gả chẳng phải đều như vậy sao? Mấy ngàn năm nay, con cháu Viêm Hoàng cũng đều sinh sôi như nữa, Âu Vũ Thanh cũng đâu phải gán mình trả nợ cho ra là anh đã ký hợp đồng kết hôn với cô. Không riêng gì hợp đồng phân định tài sản trước hôn nhân, còn bao gồm sau hôn nhân. Trong hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rõ, sau khi kết hôn sinh hoạt phí mỗi bên một nửa, tài sản của ai người nấy lo liệu, không can thiệp chuyện riêng của nhau, trong vòng năm năm không cần sinh con, thậm chí tường tận cả việc một tuần nhà trai chỉ cần về nhà vài ngày, thời gian còn lại nhà gái không có quyền can thiệp…Trong đó quan trọng nhất là điều khoản, năm năm sau, nếu nhà trai đưa ra yêu cầu ly hôn, nhà gái không được tìm lý do đùn đẩy hoặc cự tuyệt. Lúc đọc được dòng chữ này, Hạ Tiểu Tinh lông mi giật giật, Âu Vũ Thanh lạnh lùng nhìn cô, không đợi cô mở miệng đã nói, không đồng ý thì năm năm kia cũng không cần bàn đó là tháng sáu, cách lần đầu tiên cô gặp anh đã bảy năm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời thiêu đốt gay gắt, cô lại vô cớ cảm thấy một luồng gió nên, cuộc hôn nhân của bọn họ, là kết hôn có điều kiện kỳ hạn, quả thực cứ như phiên bản bộ phim Hàn Quốc “Full House”, chẳng qua trong đó Rain với Song Hye Kyo là kết hôn giả, còn cô cùng Âu Vũ Thanh, tuy là hợp đồng kỳ hạn nhưng bên trong là kết hôn thật. Theo lời Âu Vũ Thanh, là anh đem năm năm tuổi trẻ của chính mình bán cho cô. Thậm chí anh còn dùng cách so sánh tàn nhẫn, nói quan hệ của anh và cô, chẳng khác gì con vịt* với khách làng
ReviewKẾT HÔN SAI LẦMTác giả Si Mộng NhânThể loại Hiện đại, nữ truy, trước ngược nữ sau ngược nam, cảm động, sạch, trạng Hoàn cv - đang Truyện có sự xuất hiện của nam phụ điển hình khó quên và đáng thương nhất trong các nam phụ 'Văn ánTrên đời luôn luôn có một loại tình yêu như vậy .Khi tôi yêu anh thì anh không thương tôi .Khi tôi yêu người khác , anh lại luyến tiếc tôi....______________________________Kết hôn sai lầm là câu chuyện xoay quanh 3 nhân vật là Hạ Tiểu Tinh, Âu Vũ Thanh và Diệp Phong cùng tình yêu của Tiểu Tinh kết hôn cùng Âu Vũ Thanh. Cô dùng tất cả tình yêu của mình để bên anh làm vợ của anh. Nhưng Vũ Thanh không yêu cô, hay nói đúng hơn anh cảm thấy chán ghét cuộc hôn nhân lợi ích này. Và Tiểu Tinh là người vợ mà anh không muốn thừa nhận. Những năm tháng hôn nhân ấy, cô không hạnh phúc. Bởi tình yêu của cô chỉ đổi lấy lạnh nhạt và ấm áp chỉ đổi lấy giọt nước mắt đắng cay. Vũ Thanh, anh ấy kỳ-thực-không-hề-yêu-cô. Cho dẫu cô đã vì cuộc hôn nhân này mà dốc hết thanh xuân cùng nụ cười. Cô thật sự không biết mình cần phải dùng thêm bao nhiêu yêu thương nữa mới níu kéo được trái tim anh. Bởi những xa cách lạnh lùng ấy dần xóa nhòa đi những kiên trì trong cô. Đau khổ, dày vò, mệt mỏi cô muốn buông tay lúc này, gia đình cô gặp biến cố lớn mà cái giá cho những sai lầm cha cô phạm phải quá đắt. Cha vào tù vì tội tham ô, lại còn có vợ bé, mẹ cô bị bệnh....Mọi thứ như đổ ập lên đôi vai bé nhỏ của Tiểu Tinh. Cô sợ hãi, hoảng loạn muốn tìm nơi bấu víu. Nhưng Vũ Thanh, anh ở đâu? Giữa lúc nguy khốn này cô không tìm thấy anh. Chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng mà thôi. Nếu Tiểu Tinh dùng 10 năm để theo đuổi và được ở bên Vũ Thanh thì cũng có một Diệp Phong dùng chừng ấy thời gian để lặng lẽ bên cô. Rõ ràng, anh đã muốn buông tay nhưng khi nhìn thấy cô không hạnh phúc anh hối hận. Rõ ràng là anh yêu cô như thế nhưng lại phải từ bỏ. Và anh cũng biết, mình không còn nhiều thời gian nữa. Anh thật sự hối hận vì đã bỏ lỡ những năm tháng ấy. Anh muốn quay về, muốn được một lần nữa bên cô, dốc lòng vì cô mà làm tất cả. Cho dẫu điều đó có làm tim anh đau đến chảy máu thì vẫn cam tâm tình trở về của Diệp Phong giáng một đòn mạnh vào cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Lúc ấy, Vũ Thanh mới chậm chạp nhận ra thứ mà mình sắp đánh mất trân quý đến nhường nào. Tình cảm chân thành của Diệp Phong khiến Tiểu Tinh dao động nhưng nó không phải là tình yêu. Mà bởi vì anh ta đã luôn bên cô những lúc cô cần nhất. Vì cô, anh ta cũng đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Anh không biết mình nên làm thế nào nữa. Nỗi sợ hãi và đau đớn tràn ngập trong lòng. Anh sai rồi. Anh không thể để cô rời xa được. Chỉ có thể nói lời xin lỗi và cám ơn thật lòng đến Diệp Phong mà thôi. Trong câu chuyện này, nam phụ Diệp Phong sẽ đưa cho chúng ta một cái nhìn khác về tình yêu. Đó là sự bao dung, hy sinh và cả những đau lòng đến bật khóc. Là khi biết mình không còn sống được bao lâu vẫn cố chấp vì cô làm tất cả. Là khi thân hình xanh xao nhưng vẫn ôm cô trong ngày giá lạnh. Là khi thắp từng ngọn nến mừng sinh nhật cô trong cơn mưa nhưng cô không đến. Là khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài sợ sẽ không còn nhìn thấy hình bóng yêu thương ấy. Tình yêu của anh đã làm rung động đến cả những con người vô tâm nhất. Đáng tiếc, khi anh khắc tên Tiểu Tinh vào lòng cũng là lúc cô ấy khắc tên Vũ Thanh. Kết thúc của câu chuyện là HE nhưng nó lại khiến người đọc day dứt vô cùng. Bởi Diệp Phong giống như một vết cắt vào tim, không thể lành cũng không thể phai by Họa*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đêm khi Hạ Tiểu Tinh tỉnh giấc, bỗng thấy trên giường đã có thêm một người nữa. Âu Vũ Thanh đưa lưng về phía cô, lặng yên ngủ không một tiếng động, khoảng giường ở giữa ngăn cách hai người có khi đến gần hai thước*.Anh trở về từ khi nào, cô lại không hề phát hiện sửng sốt một lúc lâu, bởi vì hôm nay không phải ngày Âu Vũ Thanh về nhà, lẽ ra là ngày cũng không phải mỗi ngày đều về nhà. Ngôi nhà hiện tại đang ở là quà cưới của cha mẹ Hạ Tiểu Tinh, gần khu phố trung tâm, mà nơi Âu Vũ Thanh công tác ở tận khu mới xây dựng bên kia sông, cách đây một giờ chạy xe, anh một tuần đến bốn ngày ngủ bên đấy. Ở đó Âu Vũ Thanh có căn hộ riêng của nay anh bỗng nhiên lại về không báo trước, hai tuần gần đây đã mấy lần như thấy đầu hơi đau nhức, Hạ Tiểu Tinh mới nghĩ đến liệu có do uống thuốc dị ứng hay không, vốn chỉ định uống một viên, không biết sao lại uống đến hai viên. Hầu hết các loại thuốc dị ứng đều làm người ta thèm ngủ. Cô không phủ nhận trong một khắc nào đó, trong đầu có ý niệm coi thuốc dị ứng như thuốc có thể chất dị ứng, đặc biệt mẫn cảm. Ngày hôm qua trận gió đầu thu thổi về, lá cây cả vàng lẫn xanh bay toán loạn, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống còn bảy, tám độ, lúc trời sẩm tối, trên chân và mu bàn tay của cô đã nổi lên rất nhiều nốt như u giờ các nốt ngứa đã biến mất, chắc là tác dụng phụ cũng tới, hai viên thuốc dị ứng, rốt cuộc đã có tác lẳng lặng nhìn Âu Vũ Thanh, trong phòng tối như mực, dưới tấm rèm cửa sổ mơ hồ hắt ra một chút ánh sáng, anh nằm nghiêng sát cạnh giường, tấm lưng kia, giống với mấy năm trước khi cô đi du lịch , từ cửa sổ tàu hỏa trông ra màn đêm núi Kỳ Liên, nhấp nhô trùng điệp, tựa như gần ngay trước mắt, ngay ngoài khung cửa sổ, nhưng kỳ thực, lại xa xôi không thể chạm lặng lẽ đứng nay trăng dường như rất sáng. Cô cẩn thận không quấy nhiễu đến Âu Dương Thanh, cho dù cùng ngủ trên một chiếc giường, anh với cô vẫn vô cùng xa cách. Đôi khi từ trên người anh, cô rốt cục đã hiểu thấu hàm ý thật sự của câu “gần trong gang tấc, xa tận chân trời”.Lần theo tủ quần áo, vách tường, cô rón rén đi vào phòng khách. Đứng bên cửa sổ gần mặt đất, cô do dự một lát, cuối cùng cố lấy dũng khí kéo tấm rèm ra, một tiếng “roạt” nhỏ vang lên, ánh trăng tựa như dòng nước, lập tức tràn ra khắp ô cửa thủy tinh là bóng đêm thăm thẳm, cô lại không hề thấy sợ thời khắc ba giờ đêm khuya khoắt vốn là kẻ nhát gan. Do trước đây đọc một chuyện xưa, trong đó kể rằng có một cô bé, nửa đêm rời giường đi kéo rèm cửa sổ, không ngờ ở ngoài khung cửa thấy một cô gái giống mình như đúc đang nhìn cô chằm chằm. Từ đó về sau cô luôn sợ mở rèm cửa sổ buổi tối. Câu chuyện kia, cô không biết kết thúc, đến giờ vẫn chẳng rõ cô bé kia rốt cuộc ra áo khoác, cô mở cửa ban công đứng hút thuốc. Ánh trăng vằng vặc, trận gió đầu thu hôm qua đã đem không khí ô nhiễm trong thành phố cuốn trôi, để lại một khoảng phố phường trong lành, cô nhìn thấy trên tay mình một làn khói nhẹ lượn lờ hướng về phía Tiểu Tinh không nghiện thuốc lá, hút thuốc trước nay đều là đùa chơi, sau khi kết hôn, biết Âu Vũ Thanh ghét trên người cô có mùi khói thuốc, cô càng tránh xa thuốc lá. Nhưng, gần đâu cô lại bắt đầu do là từ khi biết cha bị tổ chuyên án Ban thanh tra kỷ luật tuyên bố “Song quy”*, bắt đầu bị cách ly, thẩm tra suốt Văn Cường, phó Thị trưởng thành phố C phụ trách phát triển đô thị, vì tham ô nhận hối lộ số tiền lớn, đã bị cơ quan kiểm sát theo qui định phê chuẩn lệnh bắt kết hôn cô đã mang máng cảm giác cha có vấn đề, chỉ dựa vào tiền lương của cha và mẹ, làm sao có thể tặng cô căn hộ xa xỉ ở khu phố trung tâm phồn hoa làm quà cưới, sau đó còn tặng cả một chiếc xe hơi, nhưng nghĩ cha đường quan lộ gặp thời, cô cũng lười nghĩ tự những đứa trẻ được cha mẹ che chở bao bọc, Hạ Tiểu Tinh lớn lên trong mật ngọt. Cô không biết mình là con gái của cán bộ cao cấp, ngoài cấp trung ương hay trên địa phương, còn lại cô không cho rằng là quan to. Nhưng cô thừa nhận bản thân mình có vận số không tệ, đã cho cô một người cha tốt. Người cha này không chỉ cho cô một công việc có thu nhập ổn định mà không gò bó, không cần mỗi ngày đúng giờ đi làm, còn mang đến cho cô người đàn ông cô yêu đối với cô gần như là muốn gì được nấy. Thậm chí ngay cả lúc cô vì Âu Vũ Thanh mà cả kỷ nghỉ hè cơm nước không màng, cha lập tức tức vỗ ngực cam đoan với cô “Cha nhất định sẽ làm cho cậu ta cưới con, cha nó là nhờ cha một tay đề bạt lên, chú nó trong tay có hai công trình đang chờ cha ký tên, nhà đấy sao dám giở mặt chống đối với nhà ta.”Tuy rằng sau này cô biết, bố chồng cô vì một lần lên chức cuối cùng, chú của Âu Vũ Thanh để có được dự án xây dựng đường bộ và nguồn vốn vay ngân hàng đã liên kết lại buộc anh đáp ứng cuộc hôn nhân này, song cô cũng không cảm thấy người nhà anh là kẻ nịnh nọt, bợ chung qui có khác gì loại hôn nhân bị sắp đặt thời xưa, cô đã tự nhủ, nếu là một trăm năm trước, nam cưới nữ gả chẳng phải đều như vậy sao? Mấy ngàn năm nay, con cháu Viêm Hoàng cũng đều sinh sôi như nữa, Âu Vũ Thanh cũng đâu phải gán mình trả nợ cho ra là anh đã ký hợp đồng kết hôn với cô. Không riêng gì hợp đồng phân định tài sản trước hôn nhân, còn bao gồm sau hôn nhân. Trong hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rõ, sau khi kết hôn sinh hoạt phí mỗi bên một nửa, tài sản của ai người nấy lo liệu, không can thiệp chuyện riêng của nhau, trong vòng năm năm không cần sinh con, thậm chí tường tận cả việc một tuần nhà trai chỉ cần về nhà vài ngày, thời gian còn lại nhà gái không có quyền can thiệp…Trong đó quan trọng nhất là điều khoản, năm năm sau, nếu nhà trai đưa ra yêu cầu ly hôn, nhà gái không được tìm lý do đùn đẩy hoặc cự tuyệt. Lúc đọc được dòng chữ này, Hạ Tiểu Tinh lông mi giật giật, Âu Vũ Thanh lạnh lùng nhìn cô, không đợi cô mở miệng đã nói, không đồng ý thì năm năm kia cũng không cần bàn đó là tháng sáu, cách lần đầu tiên cô gặp anh đã bảy năm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời thiêu đốt gay gắt, cô lại vô cớ cảm thấy một luồng gió nên, cuộc hôn nhân của bọn họ, là kết hôn có điều kiện kỳ hạn, quả thực cứ như phiên bản bộ phim Hàn Quốc “Full House”, chẳng qua trong đó Rain với Song Hye Kyo là kết hôn giả, còn cô cùng Âu Vũ Thanh, tuy là hợp đồng kỳ hạn nhưng bên trong là kết hôn thật. Theo lời Âu Vũ Thanh, là anh đem năm năm tuổi trẻ của chính mình bán cho cô. Thậm chí anh còn dùng cách so sánh tàn nhẫn, nói quan hệ của anh và cô, chẳng khác gì con vịt* với khách làng
đọc truyện kết hôn sai lầm